9
Trong một hai tháng tiếp theo, tôi trở nên mạnh mẽ hơn, ít nhất không còn cảm thấy căng thẳng mỗi khi Kỷ Nam bất ngờ lại gần.
Ngược lại, tôi còn tìm được thú vui khác.
Nghe nói Kỷ Nam lạnh lùng đến cực điểm nhưng thực chất lại cực kì nhút nhát. Chỉ cần tôi nhìn anh ấy thêm vài giây là mặt của anh ấy sẽ đỏ lên, đỏ từ tai đến tận cổ.
Thế là tôi vô thức hình thành thói quen thích trêu chọc anh ấy.
Hôm nay, anh ấy lại dùng đôi mắt trong trẻo mà đầy mê hoặc nhìn tôi. Ánh mặt trời khiến khí chất xa cách của anh ấy dịu đi mấy phần.
Tôi nhìn đến ngẩn người, Kỷ Nam khẽ gọi tôi: “Chị ơi.”
Tôi giơ tay che mắt anh ấy lại, hỏi câu mà tôi đã muốn hỏi từ lâu: “Tại sao cứ dùng ánh mắt này nhìn tôi thế?”
Tay cầm bút của Kỷ Nam siết ch/ặt hơn, nhưng giọng nói lại bình tĩnh một cách lạ thường: “Vì cảm thấy chị sẽ thích.”
Tôi ngẩn ra, hạ tay đang che mắt anh ấy xuống, nhẹ giọng: “Nhưng tôi không thích người nhỏ tuổi hơn.”
Đôi mắt của Kỷ Nam tối đi mấy phần, anh ấy chuyển ánh nhìn về màn hình máy tính, tiếp tục di chuột.
Ngay khi tôi nghĩ cuộc trò chuyện đã kết thúc thì Kỷ Nam vẫn nhìn màn hình, giọng nói không lộ cảm xúc: “Không sao, tôi vẫn đang cố gắng, chỉ cách hai tuổi thôi mà.”
10
Dường như giữa tôi và Kỷ Nam đã phá vỡ một rào cản nào đó, nhưng bề ngoài lại chẳng có gì thay đổi. Tôi vẫn làm cô giáo nhỏ của anh ấy, còn anh ấy vẫn chăm sóc tôi theo bản năng, không giống một đứa em trai chút nào.
Tôi luôn nghĩ rằng Kỷ Nam là một chàng trai ngoan ngoãn, đến mức không hề phản nghịch, nhưng không ngờ rằng thỉnh thoảng anh ấy sẽ bộc lộ tính cách bướng bỉnh, như đây mới chính là con người thật của anh ấy.
Tôi gặp rắc rối trong một quán bar. Lâu rồi không uống rư/ợu nên tôi nổi hứng đi đến một quán bar yên tĩnh, nhưng không ngờ lại đụng phải mấy tên say xỉn muốn lợi dụng tôi.
Tôi lập tức gọi cảnh sát, sau đó gọi cho cô bạn thân là Tranh Tử. Nhưng không hiểu sao tôi lại vô tình bấm gọi cho Kỷ Nam.
Cơn gi/ận bốc lên, tôi chỉ tập trung ch/ửi mấy gã đàn ông thô lỗ đó: “Đám lươn hôi hám mới dính chút nước biển là tự nghĩ mình thành hải sản à? Uống mấy chén rư/ợu rồi hóa dị nhân sao?”
Mấy gã đàn ông bụng bia cười khẩy, vẻ mặt đầy khiếm nhã: “Ha ha ha, bọn tôi biết cô đang giả vờ từ chối để thu hút sự chú ý của chúng tôi mà. Cô thành công rồi đấy. Qua đây chơi với bọn anh đi, bọn anh có ít tiền lẻ này.”
Ngửi thấy mùi rư/ợu nồng nặc, tôi lùi lại mấy bước, tỏ vẻ gh/ê t/ởm: “Nói chuyện thì lắc n/ão cho đều đã rồi hãy mở miệng. Không soi gương à? X/ấu thế này mà cũng dám ra ngoài hù người?”
Dường như mấy gã đó cực kỳ tự tin vào ngoại hình của mình, nhưng khi nghe câu của tôi, gương mặt dày cộp và dầu mỡ cũng trở nên khó coi.
“Được lắm, không biết điều à? Tưởng xinh là muốn làm gì thì làm sao? Hôm nay bọn anh sẽ dạy cô cách làm người!”
Bạn thân của tôi vừa đến là lập tức nhìn thấy cảnh đó, định lao vào nhưng tôi kéo cô ấy lại, tay với lấy chai rư/ợu trên bàn.
Mấy tên đó trông hùng hổ, có vẻ thật sự định động tay động chân với tôi. Dù vậy tôi cũng không chịu khuất phục, giọng điệu cứng rắn đến ch*t: “Ch/ửi đấy, sao nào? Xin lỗi nhé, trời sinh đã thế rồi!”
Ngay khoảnh khắc bàn tay sắp t/át chúng tôi thì tôi và Tranh Tử đồng loạt nhắm mắt, giống như làm như vậy là sẽ có tác dụng gì đó. Tay thì nắm ch/ặt chai rư/ợu, mắt thì nhắm tịt, đúng là ăn ý lạ thường.
Bình luận
Bình luận Facebook