18
“Thật ngại quá, tôi đang vội đi học.”
Người đàn ông đưa cho Hứa Duyên một tấm thẻ.
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu có hứng thú thì có thể liên lạc với tôi. Nếu không thì bây giờ tôi và cậu thêm bạn bè được không? Tôi đưa cậu đi Hàn Quốc ra mắt, với diện mạo này của cậu tuyệt đối có thể.”
Hứa Duyên lịch sự khoát tay từ chối.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Đến bước này coi như cậu rất giỏi giả vờ.
Mẹ kiếp, đây lại là diễn viên mà cậu mời tới phải không?
Đúng thật là cậu có thể làm bộ làm tịch nha Hứa Duyên.
Coi như tôi được xem một vở diễn hài rồi.
Cũng không trách được tại sao nhất định phải đi học chung một đường với tôi.
Lại khoe khoang nữa rồi.
Tôi bĩu bĩu môi.
“Cũng được đó.”
Hứa Duyên nghiêng đầu nhìn tôi.
“T ứ c g i ậ n rồi?”
“Không có, tôi có cái gì mà phải t ứ c g i ậ n chứ?”
Tôi nghiêm mặt nhanh chóng đi về phía trước.
Tôi là loại người thích gh/en t/uông phải không?
Đến trường tôi túm lấy mấy bạn học hỏi:
“Người anh em nói thật đi, tôi với Hứa Duyên ai đẹp trai hơn?”
Câu trả lời luôn luôn chỉ có một.
“Hứa Duyên.”
“Cậu không cảm thấy gần đây cậu ấy lại càng đẹp trai hơn sao? Sao càng lớn càng hoàn mỹ thế không biết?”
“Có thể ra mắt làm idol được luôn đó!”
Nghe được câu này tôi có chút t ứ c g i ậ n, một đám người vô dụng không có phẩm chất.
Tôi hét lên.
“Cậu ta có thể ra mắt cái rắm ấy!”
Hứa Duyên đi lại gần, nhìn thẳng vào mắt tôi, cực kỳ nghiêm túc.
“Tạ Lý, cậu yên tâm, tôi sẽ không đi Hàn Quốc ra mắt đâu.”
Bình luận
Bình luận Facebook