Gương Kia Ngự Ở Trên Tường!

Chương 4.1

03/04/2024 15:34

04

Chu Hành làm Đại Nguyệt hoàng đế, tầm nhìn cùng lòng dạ sáng suốt đều không phải người thường có khả năng so sánh.

Hắn có thể nhanh chóng tiếp nhận "M/a kính" miệng phun tiếng người như tôi, nếu như những người khác chỉ sợ sẽ bị dọa gần ch*t.

Cũng may Chu Hành suy nghĩ chu đáo, sớm đặt làm cho tôi một người giả, lại đội mũ che mặt.

Nói chuyện cũng là do người hầu nói giùm, tôi nói một câu hắn liền truyền đi một câu.

Mà tôi đến Quân khí cục ban xuống mệnh lệnh thứ nhất, chính là mời những người thợ thủ công ăn cơm.

Việc chiêu đãi người ở đây một bữa ăn không giống như vào khách sạn hay mở phòng riêng uống rư/ợu thịt cá lớn như thời hiện đại.

Mà chính là ở trong đại viện Cục quân khí, chuyển đến mấy thùng gỗ lớn, bên trong chứa canh gạo cùng bánh nướng.

Cũng chính là canh súp ít nước như vậy, suýt nữa khiến các thợ thủ công quanh năm sống ở bờ vực đói khát tranh đoạt vỡ đầu.

Cũng may có Cẩm Y Vệ do Chu Hành gọi cho tôi ở đây, trấn áp mọi người, mới không phát sinh sự cố giẫm đạp.

Tôi ở một bên đều thấy hết thảy, trong lòng rõ cảm giác không nên lời.

Trước khi đến, tôi cũng từng dự đoán, lại không nghĩ tới điều kiện của Cục quân khí lại á/c liệt như thế.

Đất đai bẩn thỉu và hoang tàn, con người xanh xao và g/ầy gò.

Đây là ở bên chân Thiên tử, Quân khí cục trên địa phương kia lại muốn nghèo túng đến bộ dáng gì?

Sau khi ở chỗ Dung phi thấy được sự xa hoa lãng phí của chuông, trống, sự tương phản trước mắt khiến tôi như rơi xuống đ/ịa ng/ục.

Tàn khốc, lại vô cùng thực tế.

Lúc này, tôi chú ý tới góc sân ngồi có một ông lão ngồi xổm, quần áo tả tơi, tóc bạc phơ.

Những người khác vì có thể ăn nhiều một chút, người người vùi đầu ăn như hổ đói, ăn xong lại đi xếp hàng nhận đồ ăn.

Duy chỉ có ông bưng chén canh gạo, ngồi xổm ở góc sân uống từng ngụm nhỏ, uống xong cũng không đi đ/á/nh chén thứ hai.

Tôi cảm thấy kỳ quái, liền gọi ông lại gần.

Đương nhiên, đối thoại vẫn là do người hầu ở giữa chúng tôi làm loa phát thanh.

"Lão nhân gia, ngươi là có chỗ nào không thoải mái sao, vì sao không ăn nhiều một chút?"

Ông lão nằm rạp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ: "Hồi, hồi đại nhân, tiểu nhân lớn tuổi, ăn nhiều cũng vô dụng, vẫn là để lại cho bọn trẻ ăn nhiều một chút thì tốt hơn.”

Tôi nghe được mà ngậm ngùi chua xót: "Lớn tuổi mới phải ăn nhiều, yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, về sau quân khí cục sẽ được ăn đủ, mọi người sẽ không chịu cảnh đói bụng nữa."

Lão nhân lại muốn dập đầu: "Tạ, tạ đại nhân!

Tôi vội cho người đỡ ông dậy: "Lão nhân gia, nhà ngươi có mấy người?”

Lão nhân lại lắc đầu, đáy mắt vẩn đục đỏ lên: "Gia đình tiểu nhân...... chỉ có một mình tiểu nhân.”

Tôi sử/ng s/ốt.

Tựa hồ là cảm thấy tôi cùng đám tham quan không giống nhau, lão nhân cố lấy dũng khí nói: "Lương bổng triều đình, đều bị đám tham quan cấp trên c/ắt xén tầng tầng lớp lớp, tiền lương phát đến tay chúng tôi chỉ đủ nuôi sống chính bản thân mình.”

“Con trai tiểu nhân sinh bệ/nh, trong nhà không có tiền trị bệ/nh nỗi, con dâu lại mang th/ai, đói đến mức không có sữa.”

"Cuối cùng con trai tiểu nhân bệ/nh ch*t, ch*t trước mắt tiểu nhân, con cháu cũng ch*t đói, con dâu nghĩ không thông, ôm con nh/ảy xuống giếng..."

“Trên đời này, cũng chỉ còn lại một mình tiểu nhân.”

Trong lòng tôi bi thương khó có thể nói nên lời, ch*t lặng tại chỗ.

Nhớ tới chính mình kiếp trước bị bệ/nh, cha mẹ cũng bị bệ/nh của tôi bà/o m/òn.

Lại nghĩ tới vị đại sứ cục quân khí vừa mới gặp kia, b/éo như một con heo m/ập ngâm dầu.

Chức quan không lớn, nhưng mắt thường có thể thấy được là tha/m qua/n.

Rõ ràng thợ thủ công nước lớn mới thật sự là báu vật quốc gia.

Rõ ràng nhân dân lao động mới là chủ nhân của đất nước.

Nhưng ý tưởng và tư tưởng này tôi không thể nói trong thời đại này.

Vậy thì cứ làm đi, làm đi, làm hết sức mình.

Có thể thay đổi chút nào, tốt chút đó.

Đợi đám thợ thủ công ăn no nghỉ ngơi tốt, tôi mới đối mặt với bọn họ, trịnh trọng mở miệng:

"Từ hôm nay trở đi, bổng lộc của quân khí cục sẽ được lĩnh theo tháng, bảo đảm các vị có thể nuôi sống gia đình, hơn nữa, sẽ có thêm một chế độ trả lương theo thành phẩm. Được áp dụng cho mọi loại công việc."

Dùng tiếng Đại Bạch mà nói, chính là ngoại trừ lương bổng cố định mỗi tháng, các ngươi làm một cái thì lấy tiền công một cái, làm nhiều một cái thì lấy nhiều tiền công hơn người khác, người làm nhiều thì bổng lộc nhiều.

"Ngoài ra, Cục Khí cụ Quân sự sẽ cấp cho tất cả các thợ thủ công một mã số, nhìn thấy số như thấy người, trên mỗi loại binh khí mà ngươi làm, sẽ mã số của người đó."

"Nếu giám sát điều tra được ai chế tạo v/ũ k/hí không đạt tiêu chuẩn hoặc cố ý lười biếng, nhẹ thì trừ tiền, nặng thì ch/ặt đầu, nghe rõ chưa?"

“Nghe rõ rồi!”

Lười biếng và ích kỷ đều là thiên tính của con người, không ai sinh ra đã là thánh nhân, các thợ thủ công dù chất phác cũng vậy.

Đồng cảm và giúp đỡ là một mặt, ngoài hy vọng và nỗ lực, còn phải có quy chế hợp lý.

Trong tập thể thưởng ph/ạt phân minh, tình người và quyền quy, mới có thể cùng nhau tiến bộ.

Xét thấy lúc này các thợ thủ công phần lớn học thức không sâu, có nhiều thứ mới tôi cũng không nói ra được.

Danh sách chương

5 chương
03/04/2024 15:36
0
03/04/2024 15:35
0
03/04/2024 15:34
0
03/04/2024 15:33
0
03/04/2024 15:33
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận