Tất cả đều chuẩn bị xuôi hết rồi, ta ngồi xuống xoa tay chuẩn bị độ mượt nào đột nhiên vang lên.
Giang Dã mặt mũi lập tức trở nên đen ra mở mà phát gọi điện lại cho Minh: “Đừng ấn nữa! đảm bảo ngày mai sẽ dậy giờ được chưa? Ngày nào coi ông súc vật mà l/ột ấy! Ngay cả chơi game cho chơi, ông quẳng gánh làm hay không….”
“Hả? Ấn cái cơ?” Minh đầu dây bên bị cho đầu mà chẳng cả.
Giang Dã lập tức nghẹn họng: “ Không nhấn à?”
“Anh lắm rồi, lái xe Minh tội nói.
“Thế nhỉ…. mấy người biết mình đâu…..” Dã nghi lẩm bẩm.
“Không địa bị lộ ra đấy cẩn thận chút, đừng mở cho vào lung đâu đám paparazzi sao? Ninh Tịch còn trong đấy!”
Giang Dã "xì" cái, thèm để ý nói: “Thì sao! thấy cô ấy làm sao?”
Lôi Minh bất đắc dĩ nói: “Mục Dã, kể cả lòng giúp cô ấy, để người ta đồng ý mới được! Ninh Tịch, cô ấy rõ ràng cái giặc của rồi….”
Giang Dã lập tức xù lông: “Thuyền giặc cái mà giặc! Anh bảo giặc cơ!”
Tiếng dứt, năm phút lại lặp lại lần, kì quy luật.
“Thôi, nói chuyện mở đây! Nửa đêm hôm rồi, rốt cuộc m/a nào vậy….” Dã cúp điện thoại, kiên nhẫn ra mở cửa.
Giang Dã cố ý bật màn ảnh giám sát ngoài, kết quả, vừa thấy đối mặt đã đần thể gặp được m/a ấy.
“Oh Shit! Lục Đình Kiêu!!! Tại sao lại đây…..”
Đừng bên người đàn ông mặc bộ quần màu đôi dép lê, trong tay biết cầm cái gì. quần kì đơn giản tuỳ ý, nhưng Dã cảm thấy được cơn gió lạnh lẽo vù sau mình, lạnh mức khiến ta r/un r/ẩy.
Giang Dã hoảng vòng vòng thỏ gặp sói, đợi lúc lại vang thêm hai mới hơi sâu, mở ra.
Khoảng khắc mở cái thái độ cà lơ phất phơ của ta chóng biến thành kính cẩn: “Ôi, cậu, sao lại ạ….”
“Thăm.” Người đàn ông cảm trả lời.
“Ồ…. vào ạ! Mời vào ạ….” Dã vội vàng vào.
Ánh mắt của Lục Đình Kiêu đảo qua tay cầm trò chơi dưới còn cả đống thức ăn và rư/ợu rồi mới ngồi xuống sofa.
Chú ý ánh mắt của Lục Đình Kiêu, Dã khẽ ho cái giải “Khụ, công việc vả quá, hiếm lắm mới cơ hội được thả lỏng.”
Lục Đình Kiêu lại để ý tới vấn đề này, thuận miệng hỏi: “Về lúc nào?”
“Cháu mới được bao Dã tìm ngày mới thấy túi trà, nhưng trong nóng, cho nên đành cầm chai khoáng từ trong tủ lạnh “Nhà ch/áy nước, uống tạm cái được ạ?”
“Không cần đâu, ngồi lát rồi đi.” Lục Đình Kiêu vào cái hộp mà mình mang đến: của mẹ cháu đấy.”
"Cái sai mang cho cháu chẳng được, sao còn làm phiền đích thân mang giữa đêm giữa hôm Dã trong lòng oán h/ận mẹ mình trăm lần, yên lành bảo mang làm Không biết ta sợ nhất người à? Được rồi, nói biết, mẹ ta chắc chắn nghe ngóng được nên mới để kiểm tra chứ gì….”
Bình luận
Bình luận Facebook