Tôi múc hai bát cháo ra, một bát đặt trước mặt Tần Chấp, còn bát kia tự tay bưng lên uống.
"Cái... cái này là cho anh sao?"
Tần Chấp chỉ vào bát cháo trước mặt, vẻ khó tin.
"Không thì sao? Em múc cho chó hả?"
Nghe vậy, Tần Chấp lập tức hớn hở bưng bát cháo lên, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa liếc nhìn tôi.
"Hôm nay... em đối xử với anh có vẻ khác thường."
Tôi ngước mắt liếc hắn: "Có sao? Em vẫn thế thôi mà."
"Em nói dối, trước đây em chưa từng múc cháo cho anh, em còn nói đêm qua mơ thấy anhnữa."
"Dù rằng... nội dung giấc mơ đó hơi đỏ mặt, nhưng trước kia em đâu có để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, huống chi là chủ động nhắc tới."
"Lục Thanh Tự, nói cho anh biết đi, có phải em đã thích anh rồi không?"
Tôi nhấp một ngụm cháo, khẽ liếc anh rồi chế nhạo: "Chó ngoan đương nhiên phải được ăn thịt, em chỉ là thấy anh tội nghiệp nên ban cho chút đồ thôi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Nụ cười trên mặt Tần Chấp dần tắt lịm.
Anh im lặng hồi lâu rồi cúi gằm đầu:
"... Không sao, ít nhất bên cạnh em chỉ có mỗi mình anh là chó ngoan. Những kẻ khác dám mon men đến gần thì anh sẽ cắn ch*t hết."
Lòng tôi chợt thắt lại, vừa định mở miệng nói gì thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Chấp bật dậy phắt, hầm hầm bước về phía cửa, vừa đi vừa ngoái lại trừng mắt với tôi: "Hừ, ngoài anh ra, không ai được phép tới gần em cả!"
Tim tôi đ/ập mạnh, tay cầm thìa đơ ra.
Tần Chấp, anh còn định thích tôi trong bao lâu nữa đây?
Bình luận
Bình luận Facebook