Khi tôi quay lưng bước đi, Lục Dĩ Ninh từ phía sau gọi gi/ật lại.
“Kiều Vũ.”
“Cả đời này tôi sẽ không gặp được người như em nữa.”
Giọng anh trĩu nặng nỗi lưu luyến và tiếc nuối khôn ng/uôi.
Tôi không ngoảnh đầu lại, vẫy tay:
“Đương nhiên.”
“Chị đây đ/ộc nhất vô nhị, rực rỡ như mặt trời chói lọi!”
“Lục Dĩ Ninh, vĩnh biệt.”
Bình luận
Bình luận Facebook