Sau màn trình diễn đầu tiên hôm nay, mọi người có vẻ đã thay đổi phần nào ấn tượng về tôi.
Buổi tối về ký túc xá, các bạn cùng phòng thậm chí còn chào hỏi tôi.
Nhưng có vẻ ai nấy đều đang đ a u đầu vì buổi livestream giải trí ngày mai.
“Lần livestream này rất quan trọng, phải làm sao để khán giả chú ý đến mình.”
“Phòng bên cạnh tính làm show trình diễn đồ ngủ, cái này cũng lạ phết.”
“Làm sao để khán giả nhớ mặt mình đây?”
Bốn người khác trong phòng đang ngồi dưới tranh luận không ngừng, tôi thò đầu ra khỏi giường trên, rụt rè hỏi:
“Mấy cậu… biết đ á n h Vương Giả không?”
Nghe vậy, bên dưới lặng ngắt như tờ.
“Chỉ cần các cậu biết chơi một chút là được, tớ có thể gánh cả đội.”
“Thật ra, về buổi livestream giải trí ngày mai, tớ có một ý tưởng nhỏ.”
“Chúng ta có thể lập đội năm người, làm một màn biểu diễn esports.”
Tống Ỷ mắt sáng rỡ.
“Cái này hay đó! Nghe cũng khá thú vị!”
“Nhưng… cậu gánh nổi bọn tớ chứ?”
Tống Ỷ là người hát và nhảy tốt nhất trong năm đứa, đồng thời cũng là trưởng phòng.
Nghe cô ấy đồng ý, những người còn lại cũng không có ý kiến gì.
Rất nhanh, chúng tôi kết bạn trong game rồi thử đ á n h vài trận.
Kỹ năng của mọi người khá ổn, chỉ có Tống Ỷ hơi yếu, chỉ biết chơi Thái Văn Cơ.
Tôi bảo mọi người chọn tướng mà mình chơi tốt nhất, rồi sắp xếp vị trí đi đường.
Chỉ m ấ t năm phút, tôi đã thiết kế xong đội hình lấy tôi làm trung tâm.
Tôi phân tích từng bước lối chơi, giải thích chi tiết cho mọi người nghe.
“Các cậu nhớ nhé, ngày mai không chỉ là trận biểu diễn, mà còn là trận đấu vinh quang.”
“Chúng ta không chỉ cần thắng đội ngẫu nhiên, mà còn phải thể hiện phong độ tốt nhất, làm mọi chi tiết thật hoàn hảo.”
“Chỉ như vậy, khán giả mới nhớ đến chúng ta.”
Nghe tới đây, ánh mắt của các bạn trong phòng nhìn tôi đã từ ngưỡng m/ộ nhè nhẹ chuyển thành sùng bái.
“Ấu Kinh, cậu biết hát Côn khúc, đ á n h game lại siêu thế này!”
“Cậu leo đơn mà cũng lên được Vinh Quang Tối Thượng 50 sao! Đừng khiêm tốn nữa!”
Trước những lời khen của họ, tôi chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh.
Vì đ á n h game đối với tôi… luôn là việc rất đơn giản.
Chỉ cần hiểu được quy luật cơ bản, phân tích cụ thể theo từng thời điểm là được.
Hiểu rõ mình nên làm gì ở mỗi thời điểm, dự đoán được động thái của đối thủ, rồi thực hiện đúng kế hoạch đã định.
Không chỉ riêng việc chơi game, trong xử lý nhiều việc khác, tôi cũng luôn có thói quen phân tích rõ ràng logic trước tiên, sau đó kiên định thực hiện kế hoạch đã định, bất chấp mưa gió bão bùng.
“À, các cậu có nghe nói chưa? Livestream ngày mai sẽ có một vị khách mời bí mật xuất hiện.”
Bên kia, Trì Ý Chi bỗng nói:
“Sau livestream, điểm số hiệu quả cũng sẽ cộng thêm điểm thưởng từ khách mời.”
“Khách mời ngày mai là ai?” Tôi hỏi.
Tống Ỷ nhanh nhảu đáp:
“Tớ biết, tớ biết! Là Tam Kim ảnh đế – Phó Ứng Ngôn!”
Phó Ứng Ngôn.
Nghe đến cái tên này, tôi không khỏi g i ậ t m ì n h.
Sao lại là anh ta?
Bình luận
Bình luận Facebook