Tôi sợ đến mức cả người co gi/ật mấy cái.
Rèm giường hạ xuống lần nữa.
Thế nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ hình dáng của một bóng người chiếu lên rèm giường.
Cô ta ngồi xổm ở cầu thang, không cử động cứ nhìn tôi mãi.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng bạn cùng phòng Hoàng Lan ở giường đối diện vén rèm giường.
Hoàng Lan gặp nguy hiểm.
Mặc dù qu/an h/ệ của tôi và Hoàng Lan bình thường, nhưng giây phút này, tôi cũng không để ý được nhiều đến thế mà vén rèm giường ngay lập tức.
Hoàng Lan thò một chân ra, giẫm lên cầu thang.
Tôi và Hoàng Lan vừa vặn bắt gặp ánh mắt nhau.
Hoàng Lan cười với tôi: "Buổi tối uống trà sữa nhiều quá, tớ xuống đi vệ sinh đây."
Người đó, cứ thế mà bốc hơi khỏi cầu thang.
Tôi cũng nở một nụ cười không mấy dễ nhìn với Hoàng Lan.
Bỗng nhiên, tôi liếc mắt đến phần giường sau lưng Hoàng Lan.
Giây phút này, cả người tôi đều lạnh lẽo thêm một lần nữa.
Tôi nhìn thấy trên phần giường sau lưng Hoàng Lan, chiếc chăn ở đó đã phồng lên vòng cung hình dáng của một người.
Người đó đã trốn lên giường của Hoàng Lan.
Đồ ngủ trên người của tôi đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt từ lâu, dính ch/ặt vào cơ thể.
Rõ ràng đang lúc nóng nhất của mùa hè, trong phòng ký túc xá càng cực kỳ oi nóng.
Thế nhưng tôi lại bỗng dưng ớn lạnh.
Cổ họng tôi khô khốc phát ra âm thanh khàn đặc, giơ tay, run run chỉ ra sau lưng Hoàng Lan.
Hoàng Lan thấy vẻ mặt tôi khác lạ, thì tỏ ra nghi ngờ quay đầu lại.
Thế nhưng, cô ấy không nhìn thấy gì cả.
Chăn của Hoàng Lan đã trở lại trạng thái bằng phẳng, người đó đã biến mất vào không trung một lần nữa.
Cổ họng tôi đắng ngắt, không nói nổi lời nào.
Hoàng Lan thấy tôi không nói gì thì leo xuống đi vệ sinh.
Cô ấy rất nhát gan, nửa đêm khi đi vệ sinh đều quen để cửa mở hé.
Từ góc này của tôi, vừa vặn nhìn thấy Hoàng Lan ngồi xuống.
Tôi không có thói quen theo dõi người khác đi vệ sinh, rất nhanh liền quay đầu đi.
Thế nhưng vào lúc này, tôi đã cảm nhận được một loại cảm giác khác lạ vô cùng mãnh liệt.
Từ nhỏ tôi đã vô cùng tin tưởng vào trực giác của chính mình.
Hồi nhỏ, 5 phút trước khi phòng bếp trong nhà bị n/ổ, tôi đột nhiên khóc lớn không ngừng ở trong phòng khách.
Mẹ tôi đang nấu đồ ăn vội vàng đi ra bế tôi, kết quả không bao lâu phòng bếp đã ch/áy n/ổ.
Vừa rồi, nhất định là tôi đã nhìn thấy gì đó.
Tôi r/un r/ẩy quay đầu lại.
Lúc này, tôi bắt gặp ánh mắt của Hoàng Lan.
Mắt cô ấy mở rất lớn, đuôi mắt nhướng lên một cách lạ thường.
Do quá mức lạ thường, mà tròng trắng mắt của cô ấy quá nhiều, con ngươi cực nhỏ.
Hoàng Lan nhìn tôi chằm chằm.
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ mình cảm thấy khác lạ ở đâu rồi.
Ngón chân cái đi dép lê của Hoàng Lan xoắn lật ra phía ngoài một cách lạ thường.
Giống như bị người ta bẻ g/ãy vậy.
Khóe miệng của cô ấy chầm chậm nhếch lên tạo ra một nụ cười.
"Cậu nhìn thấy rồi."
Nỗi sợ hãi giống như một bàn tay lớn bóp ch/ặt cổ họng tôi, ngay cả mắt tôi cũng trở nên đ/au nhức do h/oảng s/ợ quá độ.
Tôi r/un r/ẩy quay đầu, Hoàng Lan trên giường đối diện đang ngủ say, còn thò ra một chân đ/á lật chăn.
Người bây giờ ở trong nhà vệ sinh, vốn dĩ không phải Hoàng Lan.
Nhưng khi tôi quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, lại phát hiện Hoàng Lan giả trong nhà vệ sinh đã biến mất.
Tim tôi giống như sắp nhảy ra khỏi khoang ng/ực.
Bởi vì, tôi cảm nhận có vật gì đó lạnh băng dán lên lưng tôi.
Mồ hôi lạnh, không ngừng chảy ra từ trán tôi.
Răng tôi cũng không kh/ống ch/ế nổi mà đ/á/nh vào nhau.
Rất lạnh, lạnh lạ thường.
Từ khóe mắt, tôi nhìn thấy một vệt trắng bệch trên vai mình.
Bàn tay mảnh dài đó khoác lên vai tôi, trên móng tay được tô sơn đỏ tươi.
Trong đêm tối lại có vẻ đẹp kỳ dị đến lạ lùng.
Bình luận
Bình luận Facebook