Mùi hoa cam trong không khí càng lúc càng nồng.
Giang Thời Xuyên thở gấp, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi, môi đỏ bừng.
Dù vẫn bài xích pheromone của cậu ấy, nhưng tôi không thấy quá khó chịu nữa.
Đã 4 ngày kể từ đêm hôm đó, th/uốc ức chế vô dụng với Giang Thời Xuyên, chắc cậu ấy đã chịu đựng đến cực hạn.
Tôi thở dài, bước đến ngồi đối diện Giang Thời Xuyên, vén cổ áo mình lên: “Giang Thời Xuyên, cắn nhẹ thôi đấy.”
Giang Thời Xuyên khựng lại, rồi ôm tôi từ phía sau: “Thẩm Kim Việt, xin lỗi.”
Không biết có phải vì nhịn quá lâu hay không, lần này Giang Thời Xuyên cắn mạnh hơn lần trước.
Tôi đ/au điếng, ý thức biến mất vài giây.
Mẹ kiếp.
Sao tôi phải hy sinh nhiều như thế cho kỳ mẫn cảm của Giang Thời Xuyên chứ?
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện Giang Thời Xuyên vẫn ôm tôi không buông.
Định đẩy ra thì tay lại bị cậu ấy nắm ch/ặt: “Đừng động đậy.”
Sau đó, tôi cảm nhận được một nụ hôn nhẹ từ Giang Thời Xuyên.
Tôi gi/ật mình.
Cậu ấy cắn tôi thì có thể viện cớ vì kỳ mẫn cảm, nhưng hành động thân mật này biết giải thích thế nào đây?
Mặt đỏ bừng, tôi đẩy cậu ấy ra: “Cắn xong rồi, đi ngủ đi.”
Nói xong, tôi định bỏ chạy.
Giang Thời Xuyên nắm tay tôi hỏi: “Cậu đi đâu?”
“Sang phòng bên cạnh ngủ.”
Giang Thời Xuyên buông tay: “Ừ, đi đi.”
Nhưng vừa lên giường phòng bên cạnh, cậu ấy đã gõ cửa: “Thẩm Kim Việt, tôi dán miếng ức chế không được, cậu giúp tôi với.”
Giang Thời Xuyên quay lưng lại, cúi đầu ngoan ngoãn.
Tôi bực bội đứng bên cửa giúp cậu ấy dán miếng ức chế.
Xong việc, cậu ấy ngẩng lên cười: “Ngủ ngon.”
Tiễn cậu ấy đi xong, tôi hết buồn ngủ, mở điện thoại định chơi game.
Vài phút sau, cậu ấy lại gõ cửa: “Thẩm Kim Việt, tôi không tìm thấy sạc điện thoại.”
Mặt đen như cột nhà ch/áy, tôi đưa sạc cho cậu ấy.
Lần thứ 3, Giang Thời Xuyên đưa tôi chai nước: “Thẩm Kim Việt, tôi muốn uống nước nhưng không mở nổi.”
“?”
Sao cậu dám nói câu này với vẻ nghiêm túc thế hả?
Tôi hiểu rồi, Giang Thời Xuyên đang cố tình gây sự.
Tôi nghiến răng: “Giang Thời Xuyên, cậu đang trong kỳ mẫn cảm chứ không phải g/ãy tay.”
Cậu ấy ngây thơ: “Tay không có lực, thật mà.”
Nén câu ch/ửi thề, tôi vặn mở nắp chai nước rồi nhét vào tay cậu ấy: “Lần cuối, gõ cửa nữa là tôi đ/ấm đấy.”
Giang Thời Xuyên gật đầu ngoan ngoãn.
Tôi tưởng cậu ấy đã chịu yên tĩnh rồi.
Không ngờ vừa nằm xuống 1 phút, cậu ấy lại gõ cửa: “Thẩm Kim Việt, tôi nóng, điều hòa phòng tôi hỏng rồi.”
Giang Thời Xuyên ôm gối, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Tôi đã hiểu trò hề của cậu ấy.
Dù tôi có từ chối, cậu ấy cũng sẽ nghĩ ra trăm nghìn lý do khác.
Tôi gắt gỏng đẩy cậu ấy vào: “Giang Thời Xuyên, vào đây thì nằm im ngủ, nếu không tôi đ/ấm thật đấy.”
Chương 11
Chương 15
Chương 6
Chương 10
Chương 15
Chương 10
Chương 13
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook