Tôi không thể nhìn thấy trong hốc mắt lõm sâu của người dượng kia có ẩn chứa ý định s/át h/ại em gái hay không, chỉ nghe thấy trong khoảng không tĩnh lặng của nhà kho, hắn thở gấp gáp vì phẫn nộ, căng thẳng và dồn nén.
Khoảng mười giây sau, hắn ôm bụng loạng choạng chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, em gái giơ cao con d/ao găm chằm chằm nhìn tôi, trong bóng tối mờ ảo của nhà kho, khuôn mặt em tựa tờ giấy trắng, mọi hỉ nộ ái ố đều bị xóa sạch.
"Chị đừng sợ, em sẽ không làm hại chị đâu."
Tôi nghi hoặc nhìn đứa bé, nếu nó không còn là em gái tôi nữa, thì việc tôi cố gắng c/ứu rỗi có ý nghĩa gì?
"Em có phải Thẩm Mễ không?"
"Chị ơi, em là Thẩm Mễ mà."
Không, không phải. Trong lòng tôi khẳng định chắc nịch đây không phải em gái mình.
Thậm chí không phải một đứa trẻ.
Nó giống như cỗ máy robot do chính tay dượng nuôi dưỡng.
"Em biết mình mấy tuổi không?"
"Sắp lên tám rồi."
Em gái ngồi xổm xuống, đặt con d/ao xuống đất, thản nhiên quay lưng bỏ đi.
Một ý nghĩ kinh khủng chợt lóe lên: Nếu dượng yêu quý em gái đến thế, hay nói đúng hơn là hắn tự tay rèn giũa đứa bé...
Vậy nếu tôi dùng em gái làm con tin...
Đó cũng là một con đường sống cho tôi.
Thế là tôi dẫn em xuống tầng hầm, dùng xích sắt từng trói Lâm Thần để giam em lại, kề lưỡi d/ao của nó vào cổ.
Dây xích nặng trịch, phủ đầy rỉ sét.
Nhưng em gái không hề phản kháng hay kêu c/ứu.
Nó nhìn tôi bằng ánh mắt đượm buồn tựa người mẹ nhìn đứa con ngỗ nghịch, thậm chí ẩn chứa sự bao dung đầy xót xa.
Nhưng tôi cho rằng chỉ là do chúng tôi quá thân thuộc, nó tưởng tôi đang chơi trò chơi.
Từng chứng kiến dượng Lâm Việt cắm nĩa vào cổ thư ký ngay trước mặt con trẻ, không chút giấu giếm, tôi biết hắn chưa từng che giấu bất cứ điều gì. Chỉ cần tôi tìm ki/ếm đủ chăm chỉ, mọi chân tướng sẽ phơi bày.
Còn hai tiếng nữa mới đến tám giờ. Em gái nép trong lòng tôi thở đều, miệng hé mở ngủ say.
Nhìn kỹ phần da sau gáy em, một mảng đen kịt hiện ra.
Tôi từ từ kéo áo em lên.
Lưng em đầy những mảng thịt ch*t.
Chạm vào làn da khô cứng.
Nhưng thứ khiến tôi rụng rời chính là...
Những lỗ kim chằng chịt chi chít dưới da.
Tim tôi thắt lại. Lâm Việt đã làm gì em?
Và tôi đang làm gì em đây?
Vội tháo xích sắt, ném con d/ao ra xa, tôi ôm chầm lấy đứa bé.
Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Dòng nước mắt vỡ òa.
Trong khoảnh khắc này, ý nghĩ gi*t Lâm Việt bùng lên dữ dội, kẻ đó phải ch*t, dù phải đ/á/nh đổi cả mạng sống.
Bình luận
Bình luận Facebook