Trong lúc giằng co, Từ Nguyệt đã dùng một con d/ao phẫu thuật rất mỏng nhưng cực kỳ sắc bén c/ắt qua cổ họng của hung thủ.
Một nhát chí mạng.
Hung thủ đã được nhận dạng, là sát thủ chuyên nghiệp.
Sau khi liên tục x/á/c nhận rằng đây là hành động tự vệ chính đáng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ khâu lại miệng vết thương cho tôi là một sư huynh trong khoa.
“Em đó, bây giờ còn có tâm tư lo mấy cái này nữa à. Suýt nữa là em đã ch*t rồi đó biết không?”
Hung thủ đã ch*t, tôi cũng không khá hơn là bao.
Chỉ riêng xươ/ng sườn thôi là đã g/ãy tám cái, càng không nói đến việc tổn thương n/ội tạ/ng.
Tôi cười yếu ớt.
“Sau này em còn phải làm bác sĩ, phải vào biên chế, không thể có tiền án được.”
“Ha ha, bây giờ em chính là nữ anh hùng của khoa chúng ta đấy.”
Đúng vậy, những tin đồn liên quan đến tôi đều tự động sụp đổ.
Mọi người đều nói tôi rất may mắn.
Chỉ có một mình đội trưởng Đường là vẫn cau mày. Thậm chí ông ấy còn không tin vào lời khai của tôi.
Ông ấy cứ yêu cầu tôi lặp đi lặp lại quá trình tôi gi*t ngược lại hung thủ.
Còn tháo công tắc điện trong ký túc xá để tìm dấu vân tay.
“Con d/ao phẫu thuật mà cô dùng để gi*t hung thủ giống hệt như đầu d/ao dùng để c/ắt đầu Mỹ Quyên.”
“Thứ mà học viện Y không thiếu nhất chính là d/ao phẫu thuật.” Tôi trả lời.
Y tá không thể chịu đựng được nữa, muốn mời ông ấy ra ngoài.
Tôi tỏ vẻ bản thân không sao.
“Có thể nói thì tôi đều đã nói cả rồi. Đội trưởng Đường, lúc ấy đầu óc tôi rất hỗn lo/ạn, có lẽ khi con người ta lâm vào cảnh tuyệt vọng, họ có thể bộc phát sức mạnh mà khó ai tưởng tượng được.”
“Tôi biết là không được phép mang d/ao mổ ra ngoài, điều đó là không đúng quy định. Nhưng mấy ngày nay tôi thật sự rất sợ.”
Không đợi ông ấy hỏi, tôi nhẹ nhàng nói ra một sự thật:
“Vì muốn dẫn dụ hung thủ nên cảnh sát các chú không thể bảo vệ sát bên cạnh tôi được, có đúng không?”
Sắc mặt của đội trưởng Đường rất khó coi.
Ông ấy đã đề nghị bảo vệ sát bên cạnh nạn nhân, nhưng lãnh đạo lại cho rằng điều này sẽ làm cho hung thủ phát hiện.
“Tôi hiểu các vị rất khó xử.”
“Nhưng mong các vị cũng có thể hiểu cho tôi.”
Trước khi đi, đội trưởng Đường vẫn cố chấp như cũ:
“Làm thế nào mà cô biết được hung thủ sẽ đến?”
Th/uốc mê bắt đầu hết tác dụng, tôi yếu ớt lẩm bẩm:
“Ngày đó là ngày thất đầu của Mỹ Quyên.”
Nhưng câu nói kế tiếp của ông ấy làm tôi lập tức tỉnh ngủ:
“Nếu lúc ấy không phải là cô đang tự bảo vệ mình…”
“Mà là đang diệt khẩu thì sao?”
Bình luận
Bình luận Facebook