(Món sườn xào chua ngọt mùa đông)
Tần Di không thích các buổi tập thể của lớp, cô có chút sợ xã giao.
Nhưng buổi tập thể của lớp là Tống Viễn Dương tổ chức, vậy thì nhất định phải đi rồi.
Tống Viễn Dương còn trổ tài làm món sườn xào chua ngọt, khiến Tần Di mê mẩn.
“Tần Di, đến thử xem, xem vị có hợp không, xem có thiếu gia vị không.”
Tống Viễn Dương gắp một miếng sườn xào chua ngọt vừa ra lò, chu đáo thổi thổi, đưa đến trước miệng Tần Di.
“Cậu muốn tôi thử trước sao?”
Tần Di có chút vui thầm, cắn cắn môi, sau đó mở miệng cắn miếng sườn xào chua ngọt mà Tống Viễn Dương đưa cho cô.
“Thế nào?”
Tống Viễn Dương mong đợi phản ứng của cô.
“Ngon lắm.”
Tần Di mỉm cười gật đầu đáp lại.
“Thích không?”
Tống Viễn Dương hỏi Tần Di.
“Thích.”
“Vậy sau này tôi làm cho cậu ăn.”
“Hả?”
Tần Di ngẩn người, nhất thời chưa hiểu lời của Tống Viễn Dương.
“Tôi nói, sau này tôi làm riêng cho cậu ăn.”
Giọng Tống Viễn Dương bỗng nhỏ lại, ghé sát tai Tần Di nói khẽ.
Mặt Tần Di đỏ bừng, ngại ngùng không dám ngẩng đầu nhìn Tống Viễn Dương.
Trong không khí tràn ngập mùi chua ngọt, là mùi vị sườn xào chua ngọt, cũng là mùi vị tình yêu của cô và Tống Viễn Dương.
Trong mùa đông lạnh giá nhưng bao phủ mùi chua ngọt này, Tần Di và Tống Viễn Dương đã yêu nhau.
Bình luận
Bình luận Facebook