Đoàn Thừa Trạch mím môi, vệt hồng khi s/ay rư/ợu đã tan, sắc mặt anh lạnh ngắt.
Xui xẻo làm sao, khi tôi cầm điện thoại bước xuống, lỡ tay dí nút nghe máy.
Khi tiếng vọng từ cuộc gọi vang lên, tôi mơ hồ cảm thấy mình lại rơi vào hoàn cảnh bị bắt quả tang tối hôm đó.
Không lẽ, sao mọi chuyện đều dồn vào một lúc.
Tôi cuống cuồ/ng tắt máy, Lý Văn Khiêm thấy tôi bước xuống, không nói gì nhiều, đưa vở vào tay tôi rồi đi.
"Em đi tiễn bạn."
Tôi ép mình không nhìn thẳng vào mắt Đoàn Thừa Trạch, ánh mắt anh gần như muốn khoét thủng lưng Lý Văn Khiêm.
"Tôi đạp xe về được, cậu không cần tiễn đâu." Lý Văn Khiêm chỉ vào chiếc xe đạp không xa.
Tâm trí tôi đã bay xa, nhưng chân vẫn bước theo cậu ta: "Ừm."
"Đoàn Thuật." Dưới đèn đường vắng, cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, "Chú nhỏ của cậu thích cậu."
"Rầm!"
Điện thoại trong tay tôi rơi xuống.
Cái gì?
Tôi gượng cười, nhưng chắc tôi cười trông rất kinh dị.
Lý Văn Khiêm là đồ đần, cậu ta còn không biết Lâm Mộc D/ao thích mình, biết cái rắm gì.
Màn hình điện thoại vỡ tan.
Tôi dùng mũi chân lật ngửa điện thoại, đ/á viên sỏi tội đồ vào chỗ tối: "Cậu nói cái gì thế?"
"Tôi nói, chú cậu thích cậu." Lý Văn Khiêm sợ nói không rõ, hất cằm về phía sau lưng tôi.
Giờ trong nhà, chỉ còn mỗi Đoàn Thừa Trạch.
"Cậu dựa vào đâu mà..."
Lý Văn Khiêm c/ắt lời tôi: "Vì tôi cũng vậy."
Dừng một chút, cậu ta nói thêm.
"Cậu cũng thế, phải không, Đoàn Thuật?"
Chương 13
Chương 16
Chương 20
Chương 13
Chương 5
Chương 8
Chương 6
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook