Tôi và Lâm Dương trở thành bạn cùng lớp. Chuyện cậu ấy từng gửi thư tình cho tôi, chẳng mấy người biết đến.
Ngoài hành động tỏ tình bộp chộp ấy, cậu ấy thực sự là người bạn đáng kết giao.
Lâm Dương điềm đạm lễ phép, bị tôi từ chối còn chủ động xin lỗi vì đã làm tôi phiền lòng.
Thế nên khi cậu học sinh giỏi lịch sự này ngỏ lời muốn ngồi cùng bàn, tôi đã đồng ý không chút chần chừ.
Tôi không có ý gì khác, đơn giản nghĩ học lực cậu ấy tốt sẽ giúp tôi tiến bộ.
Bài tập lực học Vật lý không hiểu hỏi cậu ấy, Toán ứng dụng khó giải hỏi cậu ấy, phương trình Hóa học không rõ cũng hỏi cậu ấy.
Lâm Dương kiên nhẫn đến lạ, thành tích của tôi cũng theo cảm xúc vui vẻ mà tăng vèo vèo.
Nhờ có cậu ấy, tôi tiết kiệm được kha khá tiền học thêm, cứ như trúng số đ/ộc đắc vậy.
Tôi vui đến nỗi hớn hở khoe với Lý Nguy về Lâm Dương.
"Chú ơi, cháu thấy Lâm Dương đúng là Bá Nhạc của đời mình, con ngựa chiến ngàn dặm này cuối cùng cũng được tri ngộ rồi."
Lý Nguy vắt chân chữ ngũ, thả người trên ghế sofa xem bóng đ/á.
Trận đấu đang vào cao trào gay cấn nhất, nhưng khác hẳn mọi khi, anh chẳng buồn hò hét cổ vũ.
Tôi nhấm nháp cóng sữa chuối, ngồi xuống cạnh b/ắn liên thanh:
"Chú biết không? Hôm nay cháu hắt xì trong lớp, đoán xem cậu ấy nói gì?"
Lý Nguy khẽ cựa chân, im lặng như tượng, mắt dán ch/ặt vào màn hình.
Nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, tôi bật cười khúc khích:
"Cậu ấy xin lỗi vì nhìn thấy bong bóng nước mũi của cháu, còn dặn đừng ngại, tất cả là lỗi tại cậu ấy đã nhìn lung tung."
"Ha ha, chú thấy cậu ấy có đáng yêu không?"
Suốt cả tràng đ/ộc thoại, Lý Nguy vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh. Tôi chọc chọc vào cánh tay chú:
"Chú phát biểu ý kiến đi chứ?"
"Phát biểu cái nỗi gì!"
Anh đứng phắt dậy, mặt lạnh như tiền tắt TV.
"Ơ, trận đấu chưa xong mà?" Tôi ngậm ống hút sữa, chớp mắt ngơ ngác.
"Ồn ào, chán!"
Tôi ngờ rằng anh đang chê mình lắm lời. Nhưng trước đây, chính anh là người động viên tôi mở lòng kết bạn mà.
Anh hậm hực bước về phòng ngủ. Thấy điện thoại anh để quên trên sofa, tôi tốt bụng nhắc:
"Chú ơi, chú..."
"Đừng gọi tôi là chú!"
Lý Nguy quay phắt lại, chân mày nhíu thành đường thẳng.
"Tôi đâu có già đến thế!"
Bình luận
Bình luận Facebook