1.
Còn chưa đến nửa năm 2022, tôi và Thời Nghiên đã cãi nhau bốn mươi chín lần.
Nói là cãi nhau nhưng thật ra cũng tính như là lời khen dành cho tôi.
Bởi vì phần lớn thời gian, anh luôn bình tĩnh lắng nghe tôi nói, sau đó anh nói với tôi: “Không được, không thể yêu đương như thế này nữa.”
Khi xảy ra cuộc cãi vã lần thứ năm mươi thì chúng tôi chia tay nhau.
Nguyên nhân là do phòng cưới được trang trí nửa chừng thì tôi muốn lắp một chiếc đèn lông vũ khổng lồ trên trần phòng khách.
Thời Nghiên đóng cuốn sổ ghi chép lại trước mặt tôi, vẻ mặt bình thản nhìn tôi: “Không được.”
“Tại sao? Nếu như anh cảm thấy nó quá đắt thì em sẽ dùng tiền nhuận bút hôm nay để m/ua nó.”
“Khó vệ sinh lắm, hơn nữa độ cao rủ xuống quá thấp, sẽ chạm vào đầu.”
“Chẳng phải lắp cao hơn chút là xong sao?”
“Không được.”
Anh tháo chiếc kính gọng bạc ra rồi xoa sống mũi, sau đó anh đứng dậy rồi đi vào phòng tắm.
“Em chọn lại kiểu dáng khác đi, tối nay anh chọn với em.”
Tôi nhìn vào bóng lưng của anh, đột nhiên thốt lên: “Thời Nghiên.”
Anh dừng chân lại, quay đầu nhìn tôi.
Tôi nhìn chăm chú vào mắt của anh, gằn từ câu từng chữ: “Chúng ta chia tay đi.”
Khoảnh khắc yên tĩnh, anh bất đắc dĩ cong môi: “Lại chia tay à?”
… Được thôi, tôi thừa nhận, lần trước trong lúc cãi nhau tôi cũng đã gi/ận dữ đòi chia tay.
Nhưng bị anh bác bỏ rồi sau đó xem như không có chuyện gì.
“Lần này em nghiêm túc đấy.”
Tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình chậm rãi và bình tĩnh để nghe có vẻ nghiêm trọng hơn.
“Em cảm thấy từ khi chúng ta bắt đầu ở bên nhau cho đến khi kết hôn, thật ra không có chút tình cảm nào, mối qu/an h/ệ yêu đương này không có gì thú vị… cho nên hãy chia tay nhau và đi tìm tình yêu đích thực đi.”
Thời Nghiên đứng ở đó, không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không nhưng vào khoảnh khắc đó tôi nhìn thấy ánh mắt của anh vừa sáng ngời vừa sắc lạnh, giống như lộ rõ một lưỡi d/ao sắc bén.
Cho đến cuối cùng anh vẫn dùng giọng bình thản như thường ngày: “Được, hiểu rồi.”
Nghiêm túc mà nói thì Thời Nghiên là người bạn trai đầu tiên mà tôi chia tay trong hòa bình.
Người yêu trước đây có hai điều đó là khi yêu đương thì rầm rầm rộ rộ, đến khi chia tay cũng náo nhiệt long trời lở đất.
Chia tay được nửa năm thì bạn tôi nói sẽ giới thiệu bạn trai cho tôi.
Bối cảnh gia đình cực tốt, học vấn cao, hiện tại đang công tác ở một trường đại học, anh ấy dạy chuyên về hệ thống điều hành và nguyên tắc cấu tạo máy tính.
“Chỉ là tính cách hơi bảo thủ, lớn hơn tôi bốn tuổi.”
Khi anh bạn đó nói như vậy, tôi đã tự động tưởng tượng trong đầu hình ảnh chủ nhiệm khoa đầu hói.
Nhưng không ngờ Thời Nghiên lại là một anh chàng đẹp trai.
Thật sự rất đẹp trai, người cũng rất lạnh lùng và không thích nói chuyện.
Vì vậy nên lúc bắt đầu tôi đã không định yêu anh.
Từ nhỏ đến lớn, tôi được ba mẹ chiều chuộng mà lớn lên, mọi chuyện đều thuận theo ý muốn của tôi cho nên tính tình của tôi không tốt lắm.
Lần đầu tiên tôi gặp Thời Nghiên thì tôi cũng đã nói rõ chuyện này: “Tính tình của tôi khá tệ, mỗi ngày đều m/ắng bạn trai đấy.”
Thời Nghiên bình tĩnh tự nhiên: “Hiểu rồi.”
“Thậm chí khi bị ép thì còn ra tay đ/á/nh người nữa.”
“Hiểu.”
Thấy anh không có phản ứng gì thì tôi sốt ruột, tôi hạ thấp giọng hung dữ đe dọa anh: “Cũng không phải là không dùng đến d/ao đâu.”
Cuối cùng Thời Nghiên cũng mỉm cười: “Cô Mạnh, chuyện liên quan đến d/ao kéo rất có thể sẽ là chuyện phạm pháp đấy.”
Anh có khuôn mặt xuất chúng nhưng hầu hết thời gian đều giữ nét mặt nhạt nhẽo, nhìn rất tẻ nhạt vô vị.
Nhưng nụ cười này, dòng chảy sáng rực trong đôi mắt, lại mang một vẻ đẹp động lòng người.
Tôi ngồi đối diện chăm chú nhìn anh hai giây, sau khi định thần lại, tôi lau nước bọt bên khóe miệng rồi thở dài một hơi: “Vậy thì hãy yêu nhau đi.”
Kết quả Thời Nghiên lại nói: “Cô Mạnh, tôi muốn cân nhắc kỹ hơn.”
Tôi cảm thấy vô cùng nh/ục nh/ã nên cầm lấy túi xách rồi bỏ đi: “Nếu như anh cảm thấy quá miễn cưỡng thì tôi cũng không làm khó người khác nữa, thôi bỏ đi.”
Nhưng không đi được.
Thời Nghiên đã nắm lấy cổ tay tôi, những đầu ngón tay ấm áp chạm vào da thịt tôi, nếu như có một sự quyến rũ nào đó thì giống như là một loại chọc ghẹo.
Bất chợt khuôn mặt của tôi đỏ bừng.
“Xin lỗi, cô Mạnh.” Anh nói: “Là tôi mạo phạm rồi, bây giờ tôi không cần suy nghĩ nữa.”
“Chúng ta… ở bên nhau đi.”
Sau khi chúng tôi ở bên nhau rồi tôi mới phát hiện tính tình của tôi không là vấn đề gì đối với Thời Nghiên.
Bởi vì căn bản là anh không hề quan tâm chút nào.
Cho dù tôi có nói cái gì, có vui hay là gi/ận thì ở trước mặt tôi anh vẫn giữ dáng vẻ trầm tĩnh, giống như là anh vĩnh viễn sẽ không mất bình tĩnh.
Thậm chí tối nay chúng tôi chia tay thì anh vẫn ga lăng giúp tôi thu dọn hành lý, thậm chí còn thân mật nhắc nhở tôi.
“Trong xe của anh có một gói băng vệ sinh của em, nếu cần thì em nhớ đi lấy nhé.”
Hành động của tôi dừng lại, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần, anh giữ lại cho bạn gái mới của anh dùng đi.”
Bình luận
Bình luận Facebook