Nghe Tống Dư Thâm nói thích con trai, đầu tôi "ong" một tiếng, cả thế giới như vỡ vụn.
Tôi như bị đ/ấm vào gáy, chỉ còn biết bấu víu vào chút lý trí còn sót lại:
"Anh thì coi như vứt rồi, mày mà cũng không đỡ được, ba không tức tới mức nhập viện chắc?"
Tống Dư Thâm hơi cau mày, ánh mắt đen láy như hố sâu không đáy, nhìn tôi không chớp:
"Tôi đâu phải con ruột ông ấy, chuyện truyền con nối dõi, không tới lượt tôi."
"Vả lại... anh không phải thích phụ nữ à? Sao lại nói không trông cậy được?"
Tôi luống cuống, trán vã đầy mồ hôi, miệng lắp bắp:
"...Anh có bệ/nh, em không biết à?!"
Bình luận
Bình luận Facebook