Ngoại truyện: Góc nhìn của Tô Cẩm Thần – Thanh niên
Tô Cẩm Thần gặp Diệp Thấm vào năm cuối đại học.
Cô bị bạn cùng phòng đưa đến rồi nhét vào cùng dự án với anh.
Tô Cẩm Thần đã nhìn thấy rất nhiều người đẹp nên khi đó anh đã cau mày khi nhìn thấy cô.
… Anh không thích những người phụ nữ dựa vào nhan sắc để trèo cao, dựa vào nhan sắc để phạm tội, xem đàn ông như những kẻ ngốc.
“Tôi không nuôi kẻ lười biếng.”
“Đàn anh, cái gì tôi cũng có thể làm được.” Diệp Thấm cư/ớp lời.
Tô Cẩm Thần càng nhíu ch/ặt mày hơn.
Nhưng Diệp Thấm vẫn dùng ánh mắt sáng lấp lánh và thẳng thắng nhìn anh, rất ấm áp.
Cũng rất trong sáng, rất sợ hãi.
Trong phút chốc anh cũng không dám chắc có phải cô đang mời gọi hay đang nói chuyện nghiêm túc hay không.
Nhưng chỉ trong chớp mắt đó mà Diệp Thấm đã bị đẩy vào trong cuộc đời của anh.
Rất nhanh anh đã biết được cái gì gọi là không nên đ/á/nh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Vì Diệp Thấm xinh đẹp nhưng rất xuất sắc.
Vô cùng xuất sắc.
Họ đang thực hiện khảo sát bằng bảng câu hỏi, cô có thể đứng phát bảng câu hỏi suốt một buổi chiều dưới ánh nắng chói chang, sau đó lại dùng SPSS để phân tích tất cả dữ liệu thu thập được.
Mỗi lần trong nhóm có thảo luận thì cô sẽ là người ghi biên bản cho buổi thảo luận đó.
Có một lần anh sắp xếp tổ chức thu thập thông tin trong phòng họp của thư viện.
Ngày hôm sau khi anh bước vào thì Diệp Thấm vẫn trong tư thế như ngày hôm qua, vẫn mặc bộ quần áo hệt như ngày hôm qua.
Tay cô vẫn đặt trên bàn phím máy tính nhưng lại nghiêng đầu nằm trên bàn ngủ ngon lành.
“Đàn em không giỏi tiếng anh, em ấy chỉ đỗ CET-6 sau khi thi hai lần.” Bạn cùng phòng của anh trừng mắt nhìn anh: “Thế mà cậu còn muốn em ấy nhai một đống tài liệu bằng tiếng anh như vậy.”
Tô Cẩm Thần đi đến bên cạnh cô, anh nhìn thấy trên bàn là một chồng giấy in rất dày.
Đều là những từ mới mà cô đã tra được.
Nhưng cuối cùng cũng làm xong rồi.
Sau này có nhiều người không ngừng tìm cách để được thêm vào nhóm dự án của anh, trong đó còn có cả những giáo sư trong học viện.
“Diệp Thấm trong nhóm của các cậu cũng không phải học bá, càng không phải người quen của cậu, đổi cô ấy thì cũng là đổi thôi.”
Nhưng Tô Cẩm Thần không thèm nhước mày lấy một cái: “Cô ấy là thành viên của nhóm tôi.”
Trong học viện này có một tòa nhà là do gia đình anh quyên tặng.
Nếu anh đã mở miệng thì ai còn dám động đến người của anh nữa.
Vào ngày dự án của họ giành được giải thưởng, Diệp Thấm đã đạp xe đạp đến tìm anh.
Nhưng anh đang bị chặn lại ở trước cửa căn tin trường.
Là hoa khôi của trường đang thổ lộ với anh.
Anh không phải kiểu người dây dưa dài dòng nhưng ngày hôm đó anh lại kiên nhẫn lắng nghe hoa khôi đó bày tỏ rất lâu.
Chỉ vì Diệp Thấm đã hẹn anh, cô nói muốn mời anh ăn tối ở đây.
Tô Cẩm Thần cảm thấy bản thân mình hơi vô vị.
Anh chỉ muốn biết cô gặp mình rồi thì sẽ nói gì.
Rất nhanh thì cô đã đến vì đúng giờ luôn là ưu điểm của cô.
Cô đạp xe đến gần rồi lập tức phanh gấp, hai mắt cô mở to ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh này.
Sau đó…
Cô đứng phía sau đám đông đang háo hức theo dõi cuộc vui.
Thậm chí cô còn hùa theo đám đông hò hét cổ vũ.
Trong lòng Tô Cẩm Thần cảm thấy hơi bực bội, anh trực tiếp bỏ qua hoa khôi đó rồi đi thẳng đến chỗ cô đang vui cười đứng đó.
“Em mời tôi ăn cơm nhỉ?”
“Đúng rồi.”
“Ăn ở đây?”
Diệp Thấm trở nên cảnh giác: “Vậy anh muốn ở đâu?”
“Tôi chọn nhà hàng.”
Anh là công tử Tô.
Có ai dám mời anh đến ăn cơm ở căn tin chứ.
Ngay lập tức Diệp Thấm ủ rũ, thở dài một tiếng rồi rất tự nhiên hỏi: “Vậy thì lên xe đi.”
Tô Cẩm Thần: ???
Hôm đó Tô Cẩm Thần ngồi ở yên sau chiếc Nhị Bát Đại Cống, anh ôm lấy eo của Diệp Thấm, xe chạy khắp trường.
Tô Cẩm Thần dẫn Diệp Thấm đến quán lẩu mà anh thường đến ăn.
Diệp Thấm ngồi vào chỗ nhưng luống cuống không biết phải đặt tay chân ở đâu.
Hai người họ bắt đầu im lặng dùng bữa.
Ban đầu cô hơi dè dặt.
Nhưng sau đó bắt đầu ăn rất nhiều.
“Sao lại mời tôi ăn cơm?” Anh tùy ý hỏi một câu.
“À… muốn cảm ơn đàn anh.” Cô nuốt cây nấm xuống bụng rồi chân thành nói cảm ơn.
Anh liếc nhìn cô.
Lẩu nóng, món ăn nóng.
Đôi môi nhợt nhạt của cô chuyển sang màu đỏ hồng, rất muốn cắn một cái.
“Tôi lấy được giải thưởng quốc gia rồi.” Trong làn hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu, nét mặt của cô rất dịu dàng: “Nên tôi muốn mời đàn anh đi ăn cơm.”
Cô đã nói như thế.
Bình luận
Bình luận Facebook