Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Mấy mùa xuân thu qua, Tưởng Tuân cao thêm chút, dần không nhắc đến chuyện diệt yêu nữa. Những ngày nắng, hai thầy trò chúng ta cùng nhau phơi khoai.
Sinh nhật mười hai tuổi của Tưởng Tuân, ta gi*t gà đãi hắn. Hôm sau, ta dẫn hắn đến trường học.
Chữ nghĩa vốn nhàm chán, nhưng hắn luôn chăm chỉ nhất.
Dân làng bảo hắn là Văn Khúc Tinh giáng trần, cử nhân bẩm sinh. Nghe vậy, hắn giữ mặt lạnh như băng, tỏ ra không màng.
Tiểu Hoàng không kiêng nể chọc: "Nếu nó có đuôi, chắc đã sớm vẫy tít lên rồi!"
Cuộc sống tựa hồ yên bình. Nhìn bóng lưng tất bật của Tưởng Tuân, đôi khi ta nảy sinh ảo tưởng "vợ hiền con thảo".
Khi mối lái mai mối cho ta, Tưởng Tuân luôn lạnh lùng đuổi đi.
Lâu dần, giới mối lái đồn thổi: "Thầy Thanh đáng mặt trượng phu, chỉ tiếc thằng con kia... thật chẳng ra gì!"
Tối hôm ấy, sau bữa cơm, hắn đột nhiên hỏi khẽ: "Thầy biết "kết huynh đệ" là gì không?"
Ta khẽ ho: "Nghe thứ kỳ quái ấy ở đâu vậy?"
"Mọi người nói..."
Ánh mắt hắn lấp lánh: "Làng bên có hai huynh đệ, nghe đâu không cưới được vợ nên bên ngoài làm huynh đệ, bên trong thành..."
Ta gãi đầu: "Chuyện này... ừ... đời người khốn khó... không liên quan đến ta, đừng bắt chước."
Mắt hắn bừng sáng: "Vậy hai ta cũng khốn khó mà!"
Ta nghĩ Tưởng Tuân sợ ta không có tiền cưới vợ, liền vui vẻ: "Ngươi yên tâm, ta nhận thêm đám cưới m/a chay, dành dụm tiền cưới vợ cho ngươi!"
Hắn ủ rũ: "Thầy chỉ biết cưới vợ! Thầy cũng cho rằng ta ngáng đường thầy phải không!"
“Ngươi lại nghe ai nói nhảm gì rồi…”
“Ta biết ngay mà!”
Hắn bực bội quay người đ/á bay chiếc loa: “Bọn họ đều nói như thế!”
Tâm tư trẻ con thật kỳ lạ, ta thật sự không đoán nổi.
Sương tuyết cuối đông nặng trĩu. Tan học, ta bị đám học trò nhỏ vây bắt, vùi trong núi tuyết.
Đánh trận tuyết phương Bắc chẳng có chiến thuật gì, nơi chiến trường không tồn tại tôn sư trọng đạo. Ta trông thấy đứa viết văn hay nhất dùng xẻng Lạc Dương đào hố ch/ôn ta.
Ta khan giọng: “Ta là thầy các ngươi! Ai dám ch/ôn ta! Ta sẽ ghi hết vào sổ đen!”
Sổ đen là nơi ta ghi chép h/ận th/ù, lũ học trò nghe thấy đều kinh h/ồn bạt vía.
Lúc thôn trưởng mang văn thư tuyển quân tới, Tưởng Tuân đang cầm xẻng nhỏ dỡ tuyết trên người ta.
“Thầy Thanh, sắp đ/á/nh nhau nữa rồi.”
Thôn trưởng ho khan: “Mỗi nhà phải cử một tráng đinh…”
Ta thở dài: “Để ta đi.”
Thôn trưởng ngập ngừng: “Thầy Thanh… ngài là người đọc sách…”
Ta nhìn gương mặt dạn dày sương gió của ông, hiểu rõ ý tứ.
Khắp mười dặm tám thôn, chỉ có mỗi ta là thầy dạy chữ, nhưng cơm còn chẳng đủ ăn, huống chi việc đỗ trạng nguyên.
Sau khi thôn trưởng đi, Tưởng Tuân lặng thinh.
Ta buồn cười: “Lại ai trêu chọc ngươi rồi?”
Tay hắn đang rửa bát bỗng khựng lại, mắt đỏ hoe tự lúc nào: “Thầy đi đ/á/nh nhau?”
“Là đi đ/á/nh trận.” Ta sửa lại: “Không phải trò trẻ con.”
“Ta không quan tâm!” Lần đầu hắn bướng bỉnh: “Ta biết thầy đi rồi sẽ không về!”
Ta vốn định giả vờ ch*t trên đường ra trận - tu vi của ta tuy kém nhưng lừa phàm nhân dễ như trở bàn tay: “Sao lại thế? Ta rất mạnh mà.”
“Thầy nói dối!” Hắn khóc nước mũi dàn dụa: “Nhà thôn trưởng có ba nhi tử ra trận, nhưng chẳng đứa nào về!”
Ta nghẹn lời, không cách nào giải thích sự tàn khốc của chiến tranh với một đứa trẻ mười bốn được, đành gượng cười hứa: “Ta không ch*t đâu, yên tâm đi.”
Chương 10
Chương 13
Chương 10
Chương 11
Chương 9
Chương 9
Chương 11
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook