Hôm sau khi chị tôi đi được một ngày thì cũng đến đêm Giao thừa.
Hôm ấy, tôi và Tạ Hữu An nhận nhiệm vụ trang trí nhà cửa. Đèn lồng đỏ, chữ Phúc đỏ, đủ thứ đồ trang trí sắc đỏ Trung Hoa được dán đi dán lại.
Năm giờ chiều, cả nhà Tạ Hữu An bê mấy đĩa đồ ăn đã sơ chế sang nhà tôi. Nghe nói từ trước khi tôi và Hữu An chào đời, hai nhà đã quen sum họp ăn tất niên cùng nhau.
Thế nên từ bé đến lớn, đêm 30 nào tôi cũng thức trắng đón năm mới cùng Hữu An. Kể cả hai năm đi làm vừa rồi, anh ấy chưa từng vắng mặt lần nào.
Bốn vị phụ huynh vừa ăn cơm chiều vừa xem Táo Quân, câu chuyện nối tiếp không ngớt. Tôi và Hữu An ăn xong liền chạy ra sân nhỏ, bịt tai đ/ốt pháo hoa.
Khi châm mấy cây pháo hoa sáng rực, Hữu An bắt đầu chụp ảnh làm tư liệu đăng Facebook. Đốt hết năm sáu cây, tôi cầm điện thoại anh ấy kiểm tra.
Vừa lướt từng tấm ảnh chọn ra mấy kiểu tạm được gửi về máy mình, tôi vừa lẩm bẩm trách chủ nhân chiếc điện thoại:
"Bao giờ anh mới chịu chụp ảnh khá lên tí hả?"
"Dù nhân vật là trung tâm nhưng cũng không được chỉ chụp mỗi mặt người ta thôi chứ."
“Nhìn mấy tấm close-up này thì ai nhìn thấy pháo hoa trên tay em đâu?"
Tạ Hữu An ngang nhiên đáp:
"Anh."
Chuyển xong ảnh, tôi lướt lên xuống:
"Xóa mấy cái còn lại đi, nhiều quá."
Hữu An thu điện thoại lại:
"Lát anh tự xóa."
Trời càng lúc càng rét, tôi dắt Hữu An trốn vào phòng ngủ. Lôi một két bia và túi đồ ăn vặt ra, ném xuống thảm.
"Bọn mình ăn Tết kiểu giới trẻ cho đỡ chán."
Tiếng tivi và trò chuyện râm ran bên ngoài, hai đứa trong phòng cũng bắt đầu tán dóc linh tinh. Tôi uống nhiều nên mồm mép lảm nhảm không ngừng. Thỉnh thoảng không nghe thấy tiếng Hữu An đáp lại, nhưng tôi biết anh ấy vẫn đang chăm chú lắng nghe.
Bình luận
Bình luận Facebook