Xe chạy đến sát chung cư, từ xa đã thấy một người đàn ông ôm bó hoa đứng trước cửa khu nhà. Tôi vừa hé mở cửa xe liền gi/ật phắt lại.
Cúi gằm người xuống, tôi lén liếc mắt ra ngoài.
"Sao vậy anh Sương Giáng?"
"Gặp phải thằng bạn trai cũ rồi."
Tôi nghiến răng giải thích, chợt nhớ điều gì liền quay sang hỏi Lâm Yến:
"Em không ngại chứ? Nếu không... em bảo anh trai em tìm cho căn nhà khác nhé?"
Vừa nghe xong, mặt Lâm Yến đã tối sầm lại. Tôi tưởng em ngại sống chung với mình.
Đang định nói tiếp đã thấy em với tay nắm ch/ặt cửa xe, hầm hầm nhìn thẳng vào người yêu cũ của tôi định bước xuống.
"Em định làm gì?"
Tôi vội nắm ch/ặt tay em kéo ngược về.
"Đã là người yêu cũ rồi mà còn lằng nhằng mãi, chưa đủ sao?"
Ánh mắt hung dữ của em chợt lướt qua bàn tay tôi, đột nhiên đỏ mặt ấp úng:
"Trơ trẽn thế... chỉ tổ cản trở... anh đón nhận tình cảm mới thôi."
"Vả lại... em... ôi thôi, để em đuổi hộ anh cho, đảm bảo hắn không dám quấy rầy nữa."
Em ấn mạnh cửa xe định bước ra, lại bị tôi gi/ật phắt về.
Lần này cửa xe mở toang, lực kéo của tôi không đủ khiến người tôi lao về phía trước. Khi Lâm Yến bị kéo lại, khoảng cách giữa hai chúng tôi gần như dính sát.
Gần đến mức nghe rõ từng hơi thở.
Ánh mắt chạm nhau, trong mắt Lâm Yến như có lửa ch/áy. Tôi vừa định lùi ra đã bị một bàn tay đ/è ch/ặt gáy, cặp môi nóng bỏng ập đến.
Lưỡi em cuồ/ng nhiệt quét ngang rồi nhanh chóng buông ra. Em bật mở cửa kính, quát thẳng vào mặt người đàn ông ôm hoa đứng cạnh xe:
"Nhìn cái gì? Chưa thấy bạn trai người ta hôn nhau bao giờ à?"
Tôi ngoảnh lại - thì ra là Lý Liên, người yêu cũ đang tiến về phía xe tôi. Tim đ/ập thình thịch, hóa ra đây là cách đuổi người của hắn ta.
Lý Liên thấy thế không những không đi, còn cố chui đầu vào cửa kính nói với tôi:
"Sương Giáng, nghe nói dạo trước cậu đi trượt tuyết ở Đông Bắc..."
Một bàn tay lớn đ/ập thẳng vào mặt đẩy hắn ra khỏi xe. Cửa kính đóng sầm, gáy tôi bị ấn mạnh áp sát vào kính chắn gió trước mặt Lý Liên.
Lâm Yến vượt qua ghế xe, đ/è ch/ặt tôi vào cửa kính hôn mãi không buông. Tôi hoàn toàn choáng váng.
Đuổi... đuổi người yêu cũ mà phải hôn lâu thế này ư? Kiểu... kiểu mới à?
Thấy tôi phân tâm, Lâm Yến chuyên tâm cắn nhẹ lên môi tôi. Không đ/au, nhưng vô cùng thân mật ám muội.
Tôi đẩy phắt Lâm Yến ra, mặt đỏ bừng. Em cũng đỏ tai, ngoan ngoãn ngồi về chỗ ghế phụ:
"Xin lỗi anh Sương Giáng... À mà... hắn đi rồi."
"Cách này hiệu nghiệm cực!"
Mặt em vẫn đỏ lựng mà đầy vẻ mong chờ được khen.
"Anh Sương Giang... anh không gi/ận chứ?"
Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ng/ực. Tôi lạnh mặt không thèm nhìn em, ra sức giả vờ bình thản.
Giữ nét mặt điềm tĩnh, tôi lắc đầu rồi dẫn em về nhà.
Bình luận
Bình luận Facebook