Tôi và Lâm Thao bị chú Quý bắt lại, trói chân tay, nằm vật vạ trên đất như hai con sâu đo. Trong phòng còn giam cả bố tôi. Ông ấy may mắn không hề hấn gì, còn hai đứa tôi mỗi đứa ăn một gậy vào đầu, đ/au như bị đ/ập đến vỡ sọ rồi.
Bố tôi thấy tôi tỉnh lại, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Ánh mắt ấy tựa hồ đang ch/ửi:
"Đồ ngốc! C/ứu có cái thân già này mà đứa nào cũng lao đầu vào chỗ ch*t!"
Ông nhổ bỏ miếng giẻ trong miệng, quát tôi:
"Mày là lợn à? Lúc nãy tao làm ầm ĩ cả lên bảo chạy, sao không chịu trốn?"
Tôi nức nở:
"Con chạy rồi mà! Ra đến cửa thì ăn ngay một gậy này!"
Rồi quay sang ch/ửi Lâm Thao:
"Còn mày nữa! Nói chuyện gì mà không đi ra xa xa một tí, cứ đứng lì ngoài cửa? Giờ thành đôi đũa lệch cả rồi vui chưa?"
Lâm Thao kêu oan:
"Em biết đâu được? Em cũng đang đ/au đầu đây này!"
Tôi tức đi/ên, đ/á cho nó một phát:
"Chị ở trỏng lâu như thế mà mày không biết gọi cảnh sát à?"
"Chính chị bảo sợ chứng cứ không đủ mà!"
Tốt tốt tốt, tất cả là lỗi của tôi, đúng là đồ n/ão phẳng!
Bố tôi hỏi:
"Chứng cứ gì? Các con biết chuyện gì rồi?"
Hai đứa kể lại chuyện Hoàng Hạc đào được bàn tay người tha đi khắp xóm. Bố tôi hít một hơi lạnh:
"Con chó xui xẻo này!"
Tôi hỏi bố:
"Sao bố lại bị lão ta bắt thế ạ?"
Ông đ/ập tay xuống đất thở dài:
"Hừ... Tao bảo giúp hắn muối thịt lợn, hắn cứ đứng che vại muối. Thế rồi tao nhìn thấy... một bàn chân người móng chân đỏ chót!"
"Tao chợt nhớ lời mày hôm qua, liền hỏi thẳng: 'Lão gi*t vợ rồi phải không?'"
Ôi trời ơi, hổ phụ sinh hổ tử, ông còn liều hơn cả tôi! Ba bố con tôi bị tên sát nhân bắt trói, đúng là không oan chút nào.
Giờ điện thoại đều bị tịch thu, chỉ trông chờ vào cuộc gọi cầu c/ứu lúc nãy. Ít nhất cái bàn tay kia không chỉ hai đứa tôi thấy, còn vài người khác chứng kiến. Nếu anh ấy đến làng dò la, chắc có kẻ lanh mắt sẽ tố giác.
Hoặc chờ gia đình phát hiện chúng tôi mất tích. Chỉ cần... chúng tôi sống sót được đến lúc đó.
Đúng lúc ấy, chú Quý mở cửa tầng hầm, bưng khay cơm với ba bát cơm chan nước thịt cùng hành tây cà rốt:
"Đói bụng rồi chứ? Ăn đi."
Tôi và Lâm Thao nhìn những miếng thịt không rõ ng/uồn gốc cùng mỡ vàng nhờn, bụng cồn lên buồn nôn:
"Chú ơi... chú nấu thịt thím Quế Phân cho chúng cháu ăn đấy ạ?"
Chú Quý ngoảnh lại cười khẩy:
"Con bé này khôn thật."
Bố tôi hãnh diện:
"Nó khôn từ bé rồi!"
Bố ơi! Bố nghe lại lời mình vừa nói đi ạ! Ôi tình phụ tử ngạt thở này!
Tôi khóc sụt sùi:
"Chú ơi, chú đi đầu thú đi ạ! Thím ấy có lỗi với chú, cả làng sẽ ký đơn xin giảm án cho chú. Chú còn phải nghĩ cho con gái chú chứ?"
Câu nói ấy khiến chú Quý gi/ật mình:
"Không được! Tao còn phải đợi Nhĩ về ăn Tết! Tao m/ua cả con lợn để nấu thịt kho cho con bé... Nhĩ thích lắm..."
Thì ra đống thịt trên xe ba gác là thế. Giá mà con bé biết mẹ nó thành món ăn, chắc kiếp sau cũng chẳng dám đụng đũa đến thịt kho nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook