Con vẹt biết nói

Chương 17

22/07/2025 19:31

Cửa phòng bệ/nh mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào.

"Em tỉnh rồi à? Lúc nãy anh nghe thấy tiếng động bên ngoài, em đang nói chuyện với ai vậy?" Bác sĩ hỏi với nụ cười trên môi.

"Không... không có..." Tôi nằm một mình trên giường, hai tay trống rỗng.

"Đừng nói với họ." Một giọng nói vang lên.

"Tất nhiên." Tôi đáp.

Đúng vậy, bạn tôi là tôi, mà cũng không phải tôi. Cô ấy là hình mẫu mà tôi luôn mong trở thành.

Mỗi khi gặp vấn đề, cô ấy luôn nói lên tiếng trong lòng tôi.

Tôi tưởng tượng cảnh cô ấy chạy đến một thành phố không có bố mẹ để sống một mình thật tốt.

Tôi là kẻ lục tìm manh mối lúc bốn giờ sáng, còn cô ấy luôn ở bên cạnh tôi.

Tôi là cô bé bị nh/ốt ngoài cửa giữa mùa đông, phải co ro ở hành lang, làm sao tôi quên được.

Số điện thoại ban quản lý còn lưu trong điện thoại tôi, chính cô ấy đã nhắc tôi.

Không có cô ấy, tôi không thể sống nổi.

"Em chỉ bị thương nhẹ thôi, em ổn chứ? Sao ngơ ngác vậy?" Bác sĩ vẫy tay trước mắt tôi.

"Chắc em muốn gặp một người nào đó."

Bác sĩ tránh sang một bên, cậu bé đứng ngay cửa.

"Chào, còn nhớ bọn chị chứ?" Tôi vẫy tay cười.

Nó ngại ngùng giơ một tay chào lại.

"Chào, chào." Tôi nghe thấy vài âm thanh buồn cười.

Trên chiếc giá cậu bé cầm, một con vẹt màu xanh lục đang đậu ở đó.

Danh sách chương

3 chương
22/07/2025 19:31
0
22/07/2025 19:31
0
22/07/2025 19:31
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu