Ta nghe rõ tiếng người ta hò hét chữa ch/áy từ phía xa.
Cùng với đó là những tiếng thét thảm thiết của kẻ sắp ch*t.
N/ợ m/áu Giang gia n/ợ y, đang từng chút một đền trả.
Tia hy vọng mong manh cuối cùng cũng tắt ngúm.
Ta ngừng giãy giụa, sợi dây thừng càng siết ch/ặt hơn, nhấn chìm ý thức vào hư vô.
"Đại nhân..................còn những dòng dõi của Giang gia kia——"
"——Tư thông d/âm lo/ạn, trói đ/á dìm hồ."Giọng nói lạnh băng đầy kh/inh bỉ như lưỡi d/ao băng đ/âm thẳng vào tim.
Mắt ta tối sầm, giọt lệ lặng lẽ lăn dài........................
Lỗi không phải do ta.
Vì sao ta phải ch*t?
Ta không cam lòng!
Giang Cảnh Hoài, ta không cam lòng!
"Á!!!" Ta dồn hết sức lực cuối cùng gào thét phẫn nộ, năm ngón tay bấu ch/ặt vào mu bàn tay hung thủ đến rớm m/áu.
Hắn ta đ/au đớn, càng dùng lực siết cổ khiến ta ngửa mặt lên trời, há hốc mồm như cá mắc cạn hấp hối.
Cổ chân bị trói ch/ặt vào tảng đ/á lớn.
Rầm!
Cái miệng há hốc thở gấp của ta trở thành sợi rơm đ/è g/ãy lưng lạc đà, nước hồ hôi thối ập vào cuống họng, nhanh chóng bịt kín thất khiếu.
Ta ho sặc sụa, nôn ọe, nuốt trọn dòng nước đ/ộc, cuối cùng mở trừng trừng đôi mắt đẫm h/ận ý chìm vào vực tối.
Ta h/ận Giang gia, h/ận Giang Cảnh Hoài..................
Ta không muốn ch*t, ta phải b/áo th/ù!
Lòng c/ăm h/ận ngút trời lại một lần nữa bủa vây, ta thoát khỏi thể x/á/c tàn tạ, đứng giữa sân viện nhìn ngọn lửa hừng hực nơi xa.
Cổ họng bị siết ch/ặt, đầu trùm bao bố.
Từ khoảnh khắc này, ta sẽ vĩnh viễn lặp lại nỗi thống khổ trước lúc ch*t.
Trăm năm trôi qua, ta vẫn run sợ đến mức thân thể run lẩy bẩy, tay chân quờ quạng đ/ập vào cánh tay hung thủ.
"Giang Cảnh Hoài! Ta gi*t ngươi!"
Ta gầm lên phẫn uất, đã đẩy ta vào q/uỷ vực thì sao không gi*t ta luôn!? Lại bắt ta chịu đựng cực hình này!
Khi ý thức hồi phục, ta càng giãy giụa đi/ên cuồ/ng. Dù kết cục không thay đổi, ta vẫn cố sức x/é nát da thịt hung thủ, mong hắn ta nhận lấy nghiệp báo.
Đột nhiên, ta chạm phải thứ gì đó.
Trong bóng tối, đôi mắt ta bỗng trợn trừng. Chưa kịp phản ứng, thân thể đã chìm xuống đáy hồ.
Lần nữa, ta lại bị lôi ngược về phía sau.
Tay ta vồ vội nắm lấy bàn tay hắn ta, sờ lên ngón cái. Khoảnh khắc ấy, cả người ta r/un r/ẩy như bị sét đ/á/nh.
Nhẫn ngọc.
Cả Giang gia chỉ có tổng quản bên cạnh di nương đeo nhẫn ngọc.
Không phải người của Giang Cảnh Hoài........
Bình luận
Bình luận Facebook