Nhờ những cuốn vở ghi chép của Sở Duy, lần khảo sát này tôi lại đạt hạng nhất.

Cho đến năm lớp 12, tôi và Sở Duy vẫn thay phiên nhau nắm giữ hai vị trí đầu của khối.

Có lẽ vì thành tích nổi bật khiến tôi gặp phiền toái.

Một vài học sinh trong trường chơi với đám c/ôn đ/ồ bên ngoài, và bị tôi tình cờ bắt gặp lúc đang hút th/uốc.

Đúng lúc đó,chủ nhiệm phát hiện ra họ.

Khi tôi rời đi, họ liếc nhìn tôi với ánh mắt khó chịu, mỉa mai gọi tôi là “ đồ học sinh ngoan”. Lời nói ấy hàm chứa chút nham hiểm nhưng tôi khi đó lại không để tâm quá nhiều.

Hậu quả của việc này xuất hiện trong buổi phỏng vấn tuyển sinh đại học của tôi.

Một bạn trong lớp bảo rằng Sở Mặc tìm tôi ở khu dãy nhà học cũ.

Thường ngày, Sở Mặc vẫn hay nhờ người khác gọi tôi, cũng hay rủ tôi đến xem thứ gì đó thú vị.

Tôi không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng đến địa điểm hẹn.

Nhưng khi bước vào lớp, tôi không thấy Sở Mặc đâu.

Lúc này, tôi bị người nào đó đẩy ngã xuống đất.

Sau lưng vang lên tiếng khóa cửa.

Mãi đến khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đó, tôi biết mình bị lừa.

Họ nói những câu như:

“Gh/ét cái kiểu học giỏi là kh/inh thường người khác.”

“Chỉ là một buổi phỏng vấn thôi, dạy cho nó một bài học chắc không sao.”

“Đáng đời, ai bảo lần đó tố giác chúng ta?”

Tôi nhận ra rằng lần đó họ tưởng rằng tôi đã tố cáo họ với giáo viên chủ nhiệm.

Tôi cố hết sức đ/ập cửa kêu c/ứu, nhưng chỉ nghe thấy những tiếng cười nhạo văng vẳng bên ngoài.

Những tiếng cười cũng ngày một tắt dần.

Khi tôi nhận ra mình không còn hy vọng gì được giúp đỡ, tôi ngồi thụt xuống và suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Tôi luôn cố gắng học tập và đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho cuộc phỏng vấn này từ lâu.

Nghĩ đến đây, nước mắt tôi lại trào ra mặc dù tôi là người không thích khóc lắm.

Khoảng hai mươi phút sau, trong lúc tôi đang tự nhủ:

“Đây là tầng bốn, nếu mình nhảy xuống thì có chuyện gì xảy ra không?”

“Nếu mình trượt buổi phỏng vấn này, mình vẫn có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, không sao cả. "

Trong mạch suy nghĩ vừa chấm dứt thì tôi nghe thấy tiếng ai đó phá cửa.

Một giây tiếp theo, khóa cửa bị phá hủy hoàn toàn, cánh cửa mở ra một tiếng rầm.

Có hai người đứng ngược chiều ánh sáng ở cửa.

Tôi đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ánh mắt tôi khi đó lại rơi vào cánh tay Sở Duy.

Mặt trời chói chang đến mức bạn có thể nhìn thấy cả lông trên cánh tay cậu ấy.

Tôi nghe Sở Mặc nói:

"Tôi đã nói rồi, tôi là Thủy thủ Mặt trăng mà!"

Khi Sở Mặc và tôi xem "Thủy thủ mặt trăng" khi còn nhỏ, chúng tôi đã tranh cãi suốt ba ngày xem ai trong chúng tôi phù hợp hơn với vai Thủy thủ mặt trăng hơn.

Sở Duy đưa tay về phía tôi:

"Còn đủ thời gian, tôi đưa cậu đi."

Danh sách chương

5 chương
02/02/2025 18:58
0
02/02/2025 18:58
0
02/02/2025 18:58
0
02/02/2025 18:58
0
02/02/2025 18:58
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận