Tôi nhíu ch/ặt mày, cũng không muốn nhiều lời với nó thêm nữa, móc ra một lá bùa chân hỏa, khi đang định đ/ốt nó ngay tại chỗ thì cửa ngôi đền truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Chị Diệu Diệu, đừng gi*t nó! Gi*t nó em cũng sẽ ch*t!”
Tôi quay đầu nhìn, đó không phải là Trần Giai Đình mất tích đã lâu kia sao?
Mặt con bé trắng bệch, tay chân vẫn đang bị dây thừng trói ch/ặt, vẻ mặt bất lực: "Chị Diệu Diệu, mau tới cởi trói giúp em với!”
Tôi nhướng mày, thầm suy nghĩ chốc lát, tạm thời cứ cất chân hỏa đi đã rồi đi đến bên cạnh Trần Giai Đình.
Khi còn cách gần gang tấc, "Trần Giai Đình” vốn đang bị dây thừng trói đột nhiên lao ra, không biết cô ta có được sức mạnh từ đâu mà làm đ/ứt sợi dây, hai tay hóa thành móng vuốt lao thẳng tới bóp cổ tôi.
Tôi nhón chân, thoáng chốc đã lùi ra phía sau cô ta, đồng thời vung ki/ếm gỗ đào, "Trần Giai Đình” kia kêu lên một tiếng kì lạ rồi biến thành hai mảnh ảnh ảo, dần dần biến mất ngay tại chỗ.
“Sao mày vẫn còn làm mấy trò lén lút thế hả? Thật là không có tinh thần võ đạo.”
Tôi quay đầu, nói với nó bằng giọng điệu kh/inh bỉ.
"Nếu là người bình thường nào đó có lẽ mày đã có thể gi*t ngược lại rồi, nhưng đáng tiếc ta không phải người bình thường.”
M/a trống khụ vài tiếng xong thì miệng tuôn ra mấy luồng á/c khí.
Tôi gh/ét bỏ che mũi, vứt bùa chân hỏa lên người nó.
Trong nháy mắt, một ngọn lửa màu vàng nhanh chóng lan ra khắp người m/a trống, thậm chí nó còn không kịp phát ra thành tiếng vì cơ thể của nó đã hóa thành một đống tro tàn, trên đống tro dần dần hiện ra một tia h/ồn phách của yêu.
Tôi lấy ra một lá bùa trống, một tay bắt quyết, thu h/ồn phách của yêu vào trong đó.
Tiếp theo, tôi đặt hai lá bùa đã phong ấn hai mẹ con m/a trống vào quyển sách không chữ sư phụ đưa cho tôi trước khi tôi xuống núi.
Cùng lúc lá bùa biến mất không thấy đâu, trang đầu tiên ban đầu trống không của quyển sách không chữ dần dần hiện ra chi chít chữ, viết về cuộc đời, những điều thích những điều không thích, ngoại hình và các thông tin liên quan khác.
Tôi đóng sách không chữ lại, trên bìa xuất hiện bốn chữ to ngoằn nghèo - Yêu Q/uỷ Đan Giám.
Tôi nhoẻn miệng, thầm nói: Việc bắt m/a này còn có thể coi thành trò chơi sưu tầm nữa, cũng không biết khi nào có thể sưu tầm được hết đây?
Bình luận
Bình luận Facebook