Khi ba tôi trở về, Vương Hiển Tông đã nằm bất động trên sàn, không còn hơi thở.
Mẹ tôi như mất h/ồn mất vía, ngã vật xuống đất, khuôn mặt đờ đẫn không khóc được thành tiếng.
Tôi buông con d/ao xuống, lúc này mới cảm nhận cơn đ/au nhói sau lưng.
"Con gi*t người rồi, ba ơi - con có phải đi tù không?"
Ba tôi đóng sập cửa phòng, nghiến răng nghiến lợi:
"Đồ khốn nạn! Nó ch*t rồi mà vẫn hại chúng ta!"
"Tiểu Đường yên tâm, ba sẽ bảo vệ con, ba sẽ đi đầu thú."
Ba tôi nhặt con d/ao dưới đất, gi/ật mình phát hiện lưng tôi đầm đìa m/áu:
"Tiểu Đường, ba đưa con đi bệ/nh viện trước."
Mẹ tôi lúc này bỗng như tỉnh táo lại, lao tới nắm tay ba:
"Anh đi đầu thú rồi em làm sao? Cả nhà này tính sao?"
Bà bật khóc nức nở:
"Tiểu Đường có ông bố gi*t người, tương lai hỏng hết cả! Còn kết hôn được với Lục Xuyên nữa không?"
"Lúc này mới biết lo cho tương lai con gái bà à? Tôi không đi thì bà đi! Cả nhà này đều do bà..."
Ba tôi đỏ mắt, t/át mẹ tôi hai cái.
Mẹ tôi u mê cả đời, đến phút này bỗng tỉnh ngộ.
Có lẽ con người vốn trọng lợi, Vương Hiển Tông đã ch*t, tôi và ba trở thành chỗ dựa cuối cùng của bà.
Bà quyết đoán đề nghị tìm chỗ xử lý th* th/ể Vương Hiển Tông, giả như không có chuyện gì xảy ra.
Bình luận
Bình luận Facebook