Ban đầu, th/uốc giảm đ/au không còn hiệu quả nữa.
Sau đó, cơm ăn vào đều nôn ra hết.
Chạy bộ thì bị g/ãy xươ/ng.
Sốt đi sốt lại, chảy m/áu cam liên tục...
Chỉ trong vài ngày, má tôi hóp lại một cách bệ/nh hoạn, xươ/ng sườn lộ rõ.
Tôi đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần.
Nhưng khi tỉnh dậy, nhìn thấy da bị lở loét nhiều chỗ, tôi vẫn...
Bắt đầu phát đi/ên.
"Tôi biết cậu đang xem, tôi biết cậu đang ở đó! Cậu ở đâu, cút ra đây! Ra đây!"
"Mẹ kiếp cái hệ thống! Tôi là người sống sờ sờ ra đây, không phải là tên pháo hôi vô h/ồn trong thế giới quan của cậu! Tôi cứ muốn sống! Tôi cứ muốn yêu Bùi Cảnh!"
"Nếu yêu nhau là vi phạm quy tắc, vậy thì chỉ có thể nói rằng quy tắc của cậu đúng là chó má! Cuốn sách này không nên tồn tại! Câu chuyện vớ vẩn của cậu căn bản không phải là tình yêu! Chỉ là một đống giấy lộn!"
Hệ thống không nói một lời.
Tôi lại đột nhiên ôm lấy ng/ực.
Nôn ra một bãi m/áu lớn không thể kiểm soát.
Tôi cứ nghĩ như mọi khi, nôn ra một ngụm là sẽ dừng lại.
Nhưng tôi càng nôn càng nhiều, nôn đến mức cả người gần như co gi/ật, ngất xỉu.
Cả căn phòng tràn ngập màu đỏ tươi gh/ê r/ợn.
Bùi Cảnh đẩy mạnh cửa bước vào, nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu.
Bình luận
Bình luận Facebook