Lời nói quá thẳng thắn.
Anh rõ ràng đã ngẩn người rồi.
Hương nước hoa trên người tôi tỏa ra xộ c t h ẳ n g vào khứu giác của anh.
Anh cố lấy lại bình tĩnh, nhíu mày định đẩy tôi ra: [Trang Ninh, em đ i ê n rồi à?]
[Tôi không đ i ê n.]
Tôi chẳng còn cách nào khác.
Cứng đầu ôm c h ặ t lấy cổ anh, cơ thể tôi á p s á t vào anh .
Nhiệt độ trên người anh như t h i ê u đ ố t.
Xuyên qua lớp sơ mi trắng truyền sang tôi.
Tôi nhón chân, h ô n lên môi anh.
Nhưng tôi không biết cách h ô n, chỉ có thể lặp đi lặp lại động tác chạm môi ấy.
Cảm xúc trong mắt anh cuộn trào mãnh liệt, nắm đ ấ m s i ế t c h ặ t bộc lộ tâm trạng đang h ỗ n l o ạ n.
[Trang Ninh, em biết mình đang làm gì không?[
Giọng anh khàn đến khó tả.
[Tôi đếm đến mười, em vẫn có thể h ố i h ậ n…]
Giọng nói của anh đột ngột dừng lại.
Tôi lại h ô n lên.
Mọi lý trí của Trần Vân Sinh hoàn toàn tan vỡ.
Nhấc bổng tôi lên, bước vào căn phòng nghỉ phía trong.
Chiếc váy dài bị x é t o ạ c.
Anh g h ì c h ặ t tôi xuống giường.
Tôi nhắm c h ặ t mắt, lặng lẽ chờ cơn bão ập tới.
Móng tay tôi bấm sâu vào da thịt, cố gắng k ì m n é n tiếng khóc.
Nhưng rồi, anh bỗng ngừng lại.
[Ninh Ninh, em còn kịp h ố i h ậ n đấy.]
Giọng anh khàn đặc.
Tôi lắc đầu.
Anh lại cúi xuống h ô n tôi.
Lưỡi anh quấn lấy lưỡi tôi, khiến tôi say đắm đến nghẹt thở.
Chỉ khi tôi gần như không thở nổi, anh mới buông ra.
Toàn thân tôi r u n r ẩ y dữ dội.
Anh nhìn tôi chăm chú: [Em s ợ tôi à?]
Tôi nhắm mắt, không dám đối diện với anh.
Chỉ cảm nhận được hơi thở anh nặng nề.
Những ngón tay thô ráp lướt qua làn da khiến tôi nổi da gà.
Tôi đột nhiên nhớ đến những lời đồn thổi.
Lo s ợ rằng mình sẽ khó toàn mạng.
Tôi r u n r ẩ y hỏi: [Trần Vân Sinh, anh có thể cho tôi 5 triệu không?[
Dù đã tập luyện câu này rất nhiều lần, nhưng khi nói ra, giọng tôi vẫn nghẹn ngào.
Anh thoáng s ữ n g s ờ.
Rất nhiều phụ nữ từng lên giường với anh.
Chắc cũng có người từng đòi tiền.
Nhưng t r ắ n g t r ợ n như tôi thì có lẽ là lần đầu.
Trần Vân Sinh đ ộ t n g ộ t bịt miệng tôi.
Đ è mạnh xuống.
Cơn đ a u khiến tôi bật khóc.
Tôi nghĩ hôm nay mình chắc chắn sẽ m ấ t m ạ n g.
Ánh mắt anh tối sầm lại, mười ngón tay đan c h ặ t lấy tay tôi, ngăn tôi cựa quậy lung tung.
Giọng anh khàn đặc, khó nhọc thốt ra:
[Rồi sẽ có ngày em khiến tôi phát đ i ê n m ấ t.]
Tôi bật khóc, c ắ n mạnh vào người anh.
Để trút g i ậ n.
Anh cuối cùng cũng giảm bớt lực, nhẹ nhàng lau đi nước mắt tôi bằng đầu ngón tay: [Ngoan, đừng c ắ n nữa, tôi sẽ nhẹ nhàng thôi.]
Bình luận
Bình luận Facebook