Sau khi trốn thoát khỏi viện t/âm th/ần, tôi bắt đầu hẹn hò.
Những kẻ tr/ộm vặt không làm tôi hứng thú, tôi chỉ thích loại hung thủ tàn á/c, như Triệu Trạch trước mặt đây:
Tội phạm hi*p da/m vừa ra tù, hồ sơ tội á/c dày không đếm xuể.
Trên đường đến nhà nghỉ, tôi e thẹn hỏi hắn thích tư thế nào.
Triệu Trạch cười kh/inh bỉ, tay sờ soạng bẩn thỉu: "Tao thích đứng, đã lắm! Thoải mái ngắm nghía haha!"
Tôi sinh ra đã giỏi l/ừa đ/ảo. Mấy bác sĩ nam trong viện t/âm th/ần bị vẻ ngoài ngây thơ của tôi mê hoặc, tranh nhau bỏ việc để đưa tôi trốn đi.
Cuối cùng, tôi bị xếp vào dạng nguy hiểm cấp S, có người canh giữ nghiêm ngặt.
Triệu Trạch tiếc tiền khách sạn, dẫn tôi thẳng về nhà. Hắn tưởng tôi r/un r/ẩy vì hồi hộp, còn trêu: "Lần đầu đi nhà nghỉ với đàn ông hả?"
"Đúng là lần đầu. Cũng là lần cuối."
Nơi góc khuất ánh mắt đàn ông, tôi nhe nụ cười kinh dị của kẻ săn mồi.
Ch*t trong tư thế đứng ư? Tôi chưa từng gi*t người kiểu này.
Cảm giác m/áu tuôn xối xả hẳn là tuyệt lắm.
Tôi đã nóng lòng chờ đợi rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook