Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mộng Không Thường
- Heo đỉa
- Chương 8
Quảng trường làng, vô số bóng đèn sáng trưng như ban ngày.
Bố tôi kích động đến đỏ mặt, ngồi giữa đống tiền mặt, không nhịn được cười ha hả.
Theo quy định của làng, dù b/án đỉa hay heo đỉa đều phải thanh toán bằng tiền mặt.
Năm nay bố tôi là người thắng lớn nhất.
Số tiền đấu giá lễ vật và heo đỉa, sau khi trừ 20% chia cho làng, phần lớn đều thuộc về bố tôi.
"Tao sẽ lên thành phố m/ua nhà, không, m/ua một biệt thự lớn. Còn cưới một cô sinh viên đại học xinh đẹp làm vợ, đẻ cả đàn con. Thuê bảy tám đứa ở......"
Bố tôi vừa uống rư/ợu vừa hét lên những "hoài bão vĩ đại" của mình.
Trưởng làng và kế toán làng cũng hớn hở ngồi bên tính toán thu nhập của làng năm nay.
Những thương lái th/uốc Bắc ăn no nê xong, chất từng bao đỉa lên xe.
Tất cả mọi người đều hân hoan, nhưng chẳng ai để ý đến sự sống ch*t của chúng tôi.
Tôi mở chai rư/ợu, ực một ngụm lớn rư/ợu cao lương, vị cay xộc lên óc khiến tôi nghẹn thở chảy nước mắt.
Mỗi ngụm rư/ợu vào, cơn co thắt trong bụng lại dịu đi chút ít, nhưng tôi không thể uống nhiều, uống nhiều sẽ lộ mùi rư/ợu, bố tôi sẽ phát hiện.
Đêm trước ngày Hội Đỉa kết thúc, mẹ tôi ch*t.
Khi tôi phát hiện ra, đôi mắt bà trợn ngược, toàn thân đã lạnh ngắt.
Cục thịt kia vẫn đang duỗi dài cái miệng, bám trên ng/ực bà bú sữa, khiến đầu vú chảy m/áu.
Tôi há hốc miệng, muốn khóc nhưng không rơi được giọt nước mắt nào, tôi r/un r/ẩy dùng tay khép đôi mắt đã đen kịt, mất hết sinh khí của mẹ.
Gần sáng, bố tôi tỉnh dậy từ đống tiền, đẩy tôi ngã chúi nhủi, thấy x/á/c mẹ tôi đã lạnh cứng, ch/ửi một tiếng "xui xẻo".
Ông ra cửa gọi hai người đến, dùng ga giường bọc x/á/c mẹ tôi mang đi.
Tôi loạng choạng đuổi theo, bị bố tôi đ/á hai phát rồi nh/ốt tôi và cục thịt trong phòng.
Tôi đành nhảy cửa sổ ra, lén lút theo sau họ.
Họ thẳng tay khiêng mẹ tôi ra bờ ruộng đỉa, lắc vài cái rồi ném xuống ruộng, mặt nước b/ắn lên tóe nước lớn, bùn đất như con quái vật khổng lồ há mồm nuốt chửng th* th/ể trong nháy mắt.
Tôi bịt ch/ặt miệng, nuốt trọn tiếng thét vào cổ họng, nước mắt lặng lẽ chảy dài.
Chúng tôi rốt cuộc là thứ gì?
Chúng tôi rốt cuộc bị xem như thứ gì?
Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại bị đối xử như vậy?
Con không muốn ch*t như thế này.
Con sẽ khiến chúng phải trả giá!
Chương 7
Chương 7
Chương 12
Chương 8
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook