Ngoại truyện Lục Phỉ Chi
Khi Cố Tùng đến chất vấn tôi, trong mắt hắn ngùn ngụt tức gi/ận và thất vọng.
Trước khi rời đi, hắn ném lại câu cuối cùng: "Sao cậu có thể biến thành như thế này?"
Biến ư?
Nhưng tôi đâu có thay đổi.
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn là người như vậy.
Chắc hắn vẫn chưa biết, lần đầu gặp mặt năm bảy tuổi kia thực ra đã là màn kịch được tôi tính toán tỉ mỉ.
Mẹ tôi vốn chẳng có địa vị gì trong nhà họ Lục, sau khi bà mất, ngay cả đám gia nhân cũng dám ứ/c hi*p đ/á/nh đ/ập tôi.
Nếu không cố mà bám lấy tiểu thiếu gia nhà họ Cố này, khiến phụ thân để mắt đôi phần, e rằng tôi đã ch*t từ lâu không rõ nguyên do.
Từ xưa tôi đã như vậy rồi, mưu mô đủ đường, chẳng từ th/ủ đo/ạn.
Nào có "biến" chút nào?
Hắn cũng chẳng chịu nghĩ xem.
Đứa trẻ lớn lên trong cái nhà họ Lục dơ bẩn ấy... làm sao có thể là người lương thiện?
Bình luận
Bình luận Facebook