29.
Sắc mặt của Tống Khải Minh tái nhợt, ông ta không dám tin mà ngẩng đầu lên nhìn.
Đúng vậy, ông ta h/ận th/ù nhiều năm như vậy lại phát hiện ra bản thân mình h/ận nhầm người.
Kẻ chân chính khiến ông ta tan nhà nát cửa lại chính là người mà ông ta tận hiến, cũng là người đã gieo rắc mối bất hòa giữa ông ta và ân nhân của mình.
Thật nực cười mà.
Trong thư mà tổ phụ gửi cho ta, ông ấy đã đặc biệt kể cho ta nghe một bí mật.
Tống Khải Minh vốn không mang họ Tống, ông ta chỉ là cô nhi được tổ phụ c/ứu sống rồi mang về nuôi dưỡng.
Năm đó giặc ngoại xâm xâm lược, giống như được thần tiên phò trợ mà liên tiếp chiếm lấy ba thành, hàng vạn binh sĩ đã đổ m/áu trên chiến trường, chủ soái bị bắt sống.
Khi tổ phụ của ta nhận được tin dẫn quân đến thì cả ba thành đã là một mảnh tiêu điều.
Ngày hôm đó, trời đổ mưa rất lớn, thậm chí giọt mưa cũng bị m/áu của binh sĩ nhuộm đỏ.
Tống Khải Minh được tổ phụ kéo ra từ một đống th* th/ể, phụ mẫu của ông ta vì bảo vệ ông ta mà bịt ch/ặt miệng ông ta rồi đ/è ch/ặt ông ta bên dưới cơ thể họ.
Đứa trẻ ba tuổi không hề khóc cho đến khi nhìn thấy tổ phụ thì mới bật khóc nức nở.
Tổ phụ nhận nuôi ông ta, đặt tên cho ông ta là “Khải Minh”, tổ phụ hy vọng ông ta mãi mãi thoát khỏi bóng tối, tương lai sau này sống một cuộc đời ngập tràn hy vọng, quang minh xán lạn.
Trong thư tổ phụ cũng nói với ta, bảo ta muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải lo nghĩ cho ông ấy.
Đối với Tống Khải Minh thì ông ấy đã tận tình tận nghĩa rồi.
Tổ phụ biết, thật ra trong lòng Tống Khải Minh vẫn luôn oán trách ông ấy, vì năm đó ông ấy đã dẫn quân đến muộn.
Vì tổ phụ của ta cũng cảm thấy có lỗi nên từ trước đến nay cũng không tính toán gì với ông ta.
Nhưng thật không ngờ, bao năm qua Tống Khải Minh sống trong sự bảo vệ của phủ Tướng Quân nhưng lại nghĩ đến chuyện h/ãm h/ại tổ phụ.
30.
“Quân chính là quân, thần chính là thần! Kẻ nào dám chất vấn vua là đại nghịch bất đạo, chính là tạo phản!”
Lục hoàng tử nhảy ra chỉ tay vào Duệ Vương m/ắng.
Ta rút ki/ếm, không thèm để ý đến câu “Khoan đã” của Lục Nguyên Hạo, chỉ bằng một đường ki/ếm ta đã khiến lục hoàng tử đầu rơi xuống đất.
Ta nhàn nhã chậm rãi dùng khăn tay lau vết m/áu trên lưỡi ki/ếm.
Lục Nguyên Hạo bàng hoàng chạy đến bên cạnh th* th/ể của lục hoàng tử rồi r/un r/ẩy hét lên “Cẩn nhi”…
Lục hoàng tử Lục Văn Cẩn mới là nhi tử mà ông ta sủng ái nhất.
Ông ta âm mưu tính kế Tống gia của ta, tính kế quân Tống gia và quân Duệ Vương chỉ là để mở đường cho Lục hoàng tử.
Cho nên sau khi tam hoàng tử phát hiện ra mọi chuyện thì hắn ta mới không thể chấp nhận được.
Hóa ra hắn ta chỉ là một tấm khiêng, một hòn đ/á mài d/ao.
Nỗi đ/au mất con này, chắc chắn khó mà chấp nhận nổi.
Nhưng cho dù ông ta có mất mát những gì thì cũng không bù đắp được sinh mạng của hàng vạn binh lính và vô số bách tính đã vui thân nơi biên ải.
Cả quãng đời còn lại, ông ta buộc phải chuộc tội.
Năm Thịnh Nguyên thứ ba mươi lăm, Hoàng đế Lục Nguyên Hạo hạ chiếu chỉ chiếu cáo thiên hạ rằng ông ta thoái vị nhường ngôi cho nhi tử của Duệ Vương là Lục Tịnh Xuyên.
Cuộc đảo chính ồn ào trong cung âm thầm kết thúc, mở ra một kỷ nguyên mới cho Đại Thịnh triều.
Bình luận
Bình luận Facebook