"Còn Triệu Mặc thì sao? Nghe nói gia đình cậu ta hơi phức tạp có phải không?"
Trên mặt Triệu Mặc không biểu lộ gì, nhưng ở góc mọi người không thấy, tay cậu ta siết ch/ặt thành nắm đ/ấm.
Cậu ta đang giằng x/é.
Lúc này tôi thật sự muốn đưa cậu ta đi, giới giải trí có quá nhiều chuyện phiền phức, thôi không làm nữa là xong!
Có tay có chân, chẳng lẽ không ki/ếm được miếng cơm ở chỗ khác sao?
Khi tôi kéo tay áo cậu ta, cậu ta mở miệng.
"Trước 18 tuổi, gia đình tôi rất hạnh phúc, một nhà bốn người, bố mẹ, tôi và em gái." Cậu ta lấy ra một tấm ảnh cho mọi người xem.
"Tôi và em gái là sinh đôi trai gái, chúng tôi đều đỗ vào Học viện Âm nhạc, đây là ảnh chụp khi nhập học."
Trong ảnh, bố cậu ta đẹp trai, mẹ cậu ta thì xinh đẹp.
Triệu Mặc hồi đó trông hoàn toàn khác với bây giờ, đôi mắt cậu ta to tròn, trong veo như chứa đầy những vì sao.
Đó là ánh mắt chỉ những người được bao bọc trong tình yêu thương mới có.
Tôi đã gặp em gái cậu ta, một cô gái đẹp như tiên nữ, rất hay cười, khi cười còn có hai lúm đồng tiền.
Ai cũng yêu mến.
"Sau sinh nhật 18 tuổi, mẹ tôi gặp t/ai n/ạn xe và qu/a đ/ời, gia đình tôi thay đổi..."
Cậu ta vuốt ve xấp hồ sơ vụ án được sao lại, không biết nghĩ đến điều gì, nước mắt rơi không ngừng.
Sau nhiều lần nghẹn ngào, cậu ta không thể nói tiếp được nữa.
Người dẫn chương trình lo đến mức nhảy cẫng lên nhưng không biết phải làm sao, Triệu Mặc ra hiệu cho tôi nói thay cậu ta.
Những từ ngữ dẫn dắt và câu chuyện có cảm xúc đã được thiết kế trước đây đều không dùng được.
Tôi đành phải nói những điểm chính.
Mẹ cậu ta vừa được ch/ôn cất, bố cậu ta đã b/án công ty, b/án nhà, rồi biến mất.
Cậu ta và em gái trở thành người vô gia cư.
Một năm sau, bố cậu ta quay lại, đòi tiền hai anh em.
Nói rằng vào sinh nhật 18 tuổi của họ, mẹ cậu ta đã cho mỗi người 1 triệu, thuộc tài sản chung của vợ chồng, ông ta có một nửa.
Hai anh em không đưa, ngày nào bố cậu ta cũng đến trường gây rối.
Sau đó, em gái cậu ta mất tích, tìm ki/ếm khắp nơi nhưng không thấy.
Một tối nọ, bố cậu ta s/ay rư/ợu, dẫn theo hai tên c/ôn đ/ồ chặn đường cậu ta về trường.
Tối đó tôi cũng có mặt, hai tên c/ôn đ/ồ đều mang theo d/ao, rõ ràng không phải để đòi tiền, mà là muốn mạng cậu ta.
Tôi đ/á/nh đ/ấm giỏi hơn cậu ta, nên che chắn cho cậu ta ở phía sau, bảo cậu ta gọi điện cầu c/ứu.
Khi cảnh sát đến, tôi đã bị thương nặng và bất tỉnh.
Bố cậu ta và bọn c/ôn đ/ồ đã trốn mất.
Hai đoạn video ngắn đầy m/áu me đó là cảnh chúng tôi được đưa đến bệ/nh viện lúc đó.
Video khác là cảnh sát bắt được bố cậu ta, cậu ta không kìm được đã đ/á/nh ông ta.
Đánh bố không phải vì cậu ta hư hỏng, mà vì ông ta đã phạm tội không thể tha thứ.
Bình luận
Bình luận Facebook