Giang Chí Kiều đột nhiên lên tiếng: "Em không ngủ với gã. Gã nhận em làm con nuôi chỉ vì gã phát hiện em có giá trị hơn thế."
Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ vào thái dương: "Thẩm Huy già rồi, cần người xử lý công việc. Con nuôi trên danh nghĩa chính là mật khẩu máy tính cho em, hợp thức hóa quyền xử lý công vụ. Đừng suy diễn lung tung."
Im lặng một giây, hắn kéo tay áo tôi: "Tần Bách, anh tin em chứ?"
Tôi thấp giọng: "Anh đâu nói không tin."
Chẳng qua hắn quá thận trọng, không muốn để lại hiểu lầm dù là nhỏ nhất.
Nụ cười nở trên môi hắn.
Tôi đành thốt lên: "Nếu em không vui, anh có thể..."
"Không cần đâu anh Bách." Giọng hắn bình thản, "Chỉ cần nghe em một câu: Lần giao hàng tới, đừng đi."
Bàn tay hắn siết ch/ặt vai tôi: "Đừng. Đi."
Dĩ nhiên tôi vẫn đi.
Khâu then chốt cuối cùng của vụ án, làm sao đứng ngoài được?
Địa điểm giao dịch đổi dồn dập, cuối cùng dời về bến cảng nhỏ.
Tôi lái xe tải lầm lũi tiến vào giữa màn đêm. Đồng nghiệp vẫn vô tư vặn radio, điếu th/uốc ngậm lửng lơ.
Chuông điện thoại vang lên.
Nhìn màn hình, hắn đột nhiên biến sắc.
Linh tính mách bảo điều gở, tôi vừa định đạp phanh thì nghe thấy thứ âm thanh rợn tóc gáy - tiếng xì xì nguy hiểm.
"Toang rồi!"
"Ầm!" Tiếng n/ổ vang trời x/é toạc màn đêm, sóng lửa suýt lật ngửa xe tải.
Tôi giắt sú/ng ngắn, cầm điện thoại, nhảy khỏi xe nhanh như c/ắt.
Xa xa, tiếng còi cảnh sát rú lên.
Đầu dây bên kia, Lão Lưu gào lên: "Hỏng bét! Không phải kế hoạch của ta! Phía Thẩm Huy còn nội gián khác?"
Tôi khẽ mím môi, vừa tìm chỗ ẩn nấp vừa lờ mờ đoán ra manh mối.
Tiếng còi rít lên từng hồi.
Lão Lưu: "Yên tâm, tôi đã báo trước danh tính của sếp rồi."
Vừa thở phào nhẹ nhõm, cổ họng tôi đột nhiên bị siết ch/ặt. Một bóng đen lôi tôi vào ngõ hẻm.
"Thẩm Huy ch*t rồi."
Nghe câu nói ấy, tôi ngừng giãy giụa.
"Giang Chí Kiều?"
“Gã ch*t rồi. Kẻ đáng bắt đã bắt, kẻ đáng ch*t đã tận số."
Tôi nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra? Em có sao không?"
Mây đen tan dần. Vầng trăng sáng rực hiện ra.
Bình luận
Bình luận Facebook