**Góc nhìn của Lục Toại**
Cánh cửa đóng sập lại, Lục Toại ngoảnh nhìn một lần cuối.
Lục Phương vẫn quỳ rạp trên thảm, lưng căng như cây cung, từng cơn ho rũ rượi.
Một tuần nằm viện khiến hắn g/ầy đi trông thấy, thân hình lọt thỏm trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, trống trải.
Lòng Lục Toại bỗng dâng lên bực bội.
Tại sao?
Nhìn kẻ từng ngang ngược kiêu ngạo giờ thành con chó hèn nhục quỳ dưới chân, đáng lẽ phải thỏa mãn lắm chứ?
Đêm đó, đ/è hắn xuống giường, hành hạ, nhục mạ, thưởng thức từng cơn r/un r/ẩy của hắn — đó là món n/ợ m/áu Lục Toại ấp ủ suốt hai năm.
Khoái cảm ban đầu là thật đấy, nhưng khi thấy hắn tái nhợt ngất đi trên tấm ga nhuốm m/áu, tim Lục Toại đột nhiên thắt lại.
Cảm giác bất an này quá quen thuộc. Hai năm trước, hắn từng nếm trải tận cùng.
Nỗi kh/iếp s/ợ và bơ vơ của kẻ bị ruồng bỏ.
Bước chậm dọc con đường ven biển, gió mặn chẳng xua tan chút bực dọc nào.
Lục Phương chắc quên mất rồi, từng có kẻ nói rất thích cảm thức gi/ật mình mở cửa đón làn gió biển ẩm ướt.
Vì thế, sau khi tốt nghiệp, Lục Toại cặm cụi làm đủ việc để m/ua căn nhà nhỏ này.
Nước dừa trong vắt rót vào ly, Lục Toại hơi nhíu mày khi thấy chủ quán lạch cạch bỏ cả nắm đ/á vào.
“Thêm một ly nữa. Hắn không uống được đồ lạnh.”
Chủ quán nhanh tay lấy chiếc cốc mới:
“Ồi, cậu chiều vợ quá đấy!”
Vợ?
Lục Phương bây giờ, dù gọi là chó điếm hắn cũng cười nhận.
Lục Toại nghĩ, đồ tồi như hắn sao xứng hai chữ ngọt ngào ấy?
Ừ, không xứng.
Nhưng hai tiếng “vợ” vang vọng trong đầu không ngớt.
Lục Toại vô thức lẩm nhẩm, mắt thoáng đờ đẫn:
“Vợ…”
Mối u uất trong lòng chợt lung lay.
Dù chưa hiểu vì sao, cơ thể hắn đã thở phào nhẹ nhõm.
Hay là… đối xử với hắn dịu dàng một chút?
Miễn là hắn ngoan ngoãn ở bên.
Thời gian còn dài, từ từ đòi n/ợ cũng chưa muộn.
Nghĩ vậy, Lục Toại mở cửa phòng.
Rèm voan bay phần phật, vệt nắng trên sàn gỗ hóa muôn mảnh, ti vi vẫn chiếu gameshow vô vị.
Căn phòng trống trơn.
Lục Phương biến mất.
Lục Toại đứng ch*t trân trước cửa, ly nước dừa và túi mứt rơi bịch xuống sàn.
Lồng ng/ực như có hồi chuông đồng đ/ập mạnh, cơn phẫn nộ lan tỏa từng đợt, m/áu dồn lên n/ão khiến hắn chao đảo.
Ngọn lửa phản bội năm xưa bùng lên dữ dội, th/iêu đ/ốt th/ần ki/nh, th/iêu rụi chút lý trí cuối cùng.
Đáng đời thật!
Lục Phương khốn kiếp vốn là tên l/ừa đ/ảo! Đồ s/úc si/nh!
Đáng lẽ đừng mềm lòng.
Hắn không đáng được yêu thương, chỉ xứng làm đồ chơi bị c/ắt gân gục trên giường.
Lục Toại r/un r/ẩy tức gi/ận, thề sẽ bắt lại được hắn, nhất định…
Bình luận
Bình luận Facebook