Buổi chiều tại khu nội trú yên tĩnh lạ thường, bóng cây lắc lư ngoài cửa sổ in lên chiếc giường bệ/nh trắng tinh, Quan Ý nằm trên giường nhắm mắt ngủ say.
Sắc mặt anh trông đã khá hơn nhiều.
Tôi lang thang trên trần nhà một lúc, rồi chọn chú thỏ bông màu hồng để nhập vào.
Chú thỏ là đồ của người thực vật ở giường bên cạnh.
Có vẻ gia đình Quan Ý đối xử không tốt với anh, thậm chí còn không sắp xếp cho anh phòng VIP.
Sau khi nhập vào chú thỏ bông, tôi loạng choạng, lảo đảo đi đến bên giường Quan Ý, bám vào ga giường từ từ trèo lên giường.
Tôi ngồi trên gối của anh, giơ bàn chân trước lông lá lên chọc vào mặt anh.
Quan Ý nhíu mày lại, tỉnh giấc.
Lúc này tôi là một chú thỏ bông nổi đi/ên, hàng lông mày vô hình của tôi nhíu ch/ặt, tiếc là tôi không biết nói, nếu không chắc chắn đã m/ắng anh.
Ánh mắt Quan Ý mơ hồ vài giây, rồi khóe môi cong lên.
"Nhược Nhược?"
Giọng nói khàn khàn thân mật gọi tên tôi, y hệt đêm say đắm đó.
Tôi chới với, suýt nữa lại mắc bẫy anh.
Tôi khụt khịt trèo lên người anh.
Trong lúc đó, anh còn giúp tôi đẩy một cái, rồi đặt lòng bàn tay lên đầu tôi xoa xoa.
Tôi gạt tay anh ra, hùng hổ chống nạnh đứng trên người anh.
"Anh!" Tôi chỉ vào anh.
"Tôi!" Rồi chỉ vào ng/ực nhỏ của mình.
Cuối cùng hai tay khoanh thành chữ "X", ra hiệu tuyệt giao.
Quan Ý kiên nhẫn nhìn tôi, nét mặt nở nụ cười khó nhịn.
Tôi hiếm khi thấy anh như thế này,
Được thôi, lát nữa có anh khóc đấy!
Tay tôi với ra sau lưng, kéo khóa con thỏ xuống, lấy tờ thỏa thuận ly hôn từ trong ruột ra.
Ngay cả bút tôi cũng đã chuẩn bị sẵn.
Bình luận
Bình luận Facebook