Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 106: Con thỏ điên cuồng!

05/03/2025 16:23

Dịch giả: - nhóm HTP

Lúc Tài ngoại tiến hành khảo hạch tấn đồ, Từ trưởng quan sát. Vốn sự rất nghiêm bầu thanh âm phốc phốc liên nháy phân rơi mưa, Tài vậy, tham gia tấn thăng, bốn phía quan sát, Từ trưởng nữa, dính phân chim…

Tất ngây bản lên rơi vãi vô phân chim, xa…

“Đám này…có chút lạ lẫm…”

“Đáng ch*t, nào bọn chúng, mà…thế tiêu chảy!!!” Từ trưởng chút ngây bất sắc thay đổi.

Lúc tại nơi sơn đạo, Trần Tử và Triệu Đa hầm.

“Hôm này, chúng nơi đây, nên quyết ra…” Mâu thuẫn từ tạp dịch xuất kịch liệt hơn. Ánh tà/n nh/ẫn, bọn họ kịp xong đất khoảng nổi lên đất, chân vội qua.

Hai sững sờ tiếp mèo lên sấm động đuổi Một màn khiến cho mồm, loại giác thật, quên sự địch nhau.

“Đây là…ngươi chân không?” Triệu Đa giác, bèn bản hỏi câu.

“Ta mèo sấm động…” Trần Tử ngơ đáp lời.

Lúc ngạc vang lên từ ngoại nơi sườn hướng về bọn táp tới, cho dù ngăn vẫn cứ hăng hàm răng kèn kẹt khiến khác gi/ật mình.

Hơn nữa gà khổng lổ, luyên thuyên.

“A?”

"Ngươi biết chuyện?"

“Ha ha, thật sự đi, vậy biết chuyện.”

Toàn Sơn này, đi/ên cuồ/ng…vô câu này, nháy liền hiểu ra, nguyên do từ ra!

Tại khu vực nội nhảy nhảy lui đất, nội bọn chúng hốc mồm, bọn chúng người.

Còn hổ đầu, mạnh mẽ đ/âm thẳng vào tông gào rống. Trong này, Sơn lo/ạn, vô động lao ngoài.

Còn khỉ…làm nào lên nóc Hậu, ở điểm cao nhất Sơn. Nó Nương rời sau khi ôn xong với Lý Hậu, cúi chống tư…

Sắc tái xanh, ngoài Y muốn nổi gi/ận phốc vang phân từ trời rơi khiến ngây người.

Hương cực lâu…không náo nhiệt vậy. Vô ngoại nội xuất động. Đám nên ảnh hưởng gì với bọn hắn, tiêu chảy thôi, cách nào tưởng nổi chúng vậy chứa phân thế…

Còn biết ba câu nói, dần dần, nhiều, học động Cuối cùng, thanh âm nên cực lớn, gào thét x/é họng.

"Trời ạ, đây gì!"

“Ngươi gì không, biết chuyện!”

“Bạch đây nhất định do ngươi làm ra!”

“Ta cho ngươi biết a, hôm trưởng với phượng phòng, âm thanh cổ quái ra…”

“Chu Kỳ Đỗ Lăng dù cho ngăn cản, Tài nhất định đoạt người!”

“Hầu Phi huynh thật x/ấu xa, nha…a…đây gì, vậy r/un r/ẩy đấy!”

“Mị muội, phải Lý Đợi vi đột phá, bước vào Kim nhất định kết đạo lữ nàng!”

“Ha ha, thật sự đi, vậy biết Con chạy, lời nhiều. tai hết khác rất linh, cần lềện đúc. Dần dần, sắc đại bởi vì đáng ch*t tai thính, cơ hồ đem bí mật hết, gọi tên.

Trong khiến khác tưởng nổi, nhất đoạn bao đến, khiến cho trưởng tròn mắt.

Hứa Tài sợ ngây Hầu Phi tròn mắt, lên bần bật.

Đúng từ phường thị về. Hắn thắng về đây, rất ánh mong chờ, định đem thí nghiệm tất. Nhưng mới đặt chân bước, loạt phân vội né tránh bầu trời.

Nhìn qua.

“A, chút quen mắt…” Hắn ngạc cạnh đột nhiên lay động sột soạt, chân vội sửng sau mèo lên sau. Tròng muốn ngoài, sau đó…còn bầy r/un r/ẩy phun bọt mép lướt hắn.

Bạch r/un r/ẩy, hốc mồm, gáy dựng lạnh lẽo.

“Cái này…cái này…không a!” Hơi thở dồn dập, vội xuất Kim Ô Ki/ếm, Đôi sau hiện ra, hô lên thẳng lên Sơn.

Trên đường đi, đường về, gặp ánh cổ quái phía dưới khiến hãi hùng khiếp vía thôi. Về động phủ, phát hiện đại động phủ mở trống rỗng ngỗng thủ vệ ngơ ở đó.

“Làm bọn chúng chút tưởng được, định tra xét phắt qua. Hắn định tiến vồ biết vì tốc độ vọt tăng, mất tăm. vậy chút ngây rống gi/ận từ đỉnh Sơn.

“Bạch ngươi tự xử lý cho gọn gàng xử lý xong, phân giội sạch ngươi Vạn Xà Cốc! đáng gh/ét làm cho im miệng lại!”

Nghe ba Vạn Xà Cốc, cho dù đoạt vị nhất thiên kiêu chiến, Bất da đại thành vẫn cứ lên cái. Bóng m/a Vạn Xà Côc lòng quả thật rất lớn, đưa đưa bản đầu, sau tròng chút nữa rơi ngoài.

Hắn đỉnh chống tư.

Bạch khóc, lên đỉnh nhảy lên thẳng Con nghiêng nghiêng liếc cái, khái, dường hưởng thụ chút tự do khó được. vậy chút sửng đưa vồ nắm tay, vào túi Trữ vật.

Lúc mới thận trọng rời đi. Một đường ba tại ánh cổ quái đưa đưa phát hổ đầu, rời đi.

Rất nhanh, gà to voi, chân, mèo lượt đi. Rồi bầu vài quơ vịt lượn đi.

Về phần động vào túi trữ vật. Lăn lộn khó khăn nhất tiêu chảy ngừng, phí rất khí lực mới hết chúng nó. Cho khi đếm đếm lui vẫn xép kia.

Tìm rất lâu, uể oải phát hiện hẳn trốn nơi nào kín mức được.

“Ài….” thở tiếng, Sơn phân chim, đường, dùng mới quét sạch phân Đến khi trời mọc, mỏi về động phủ, lăn ngủ giấc dài.

Sáng sớm, Sơn sơn rực rỡ hôm với bọn họ cực sâu ấn tượng. Hầu dính phân chim, lòng tức gi/ận, đành hết cách, dù bọn họ phải cố ý ra.

hết khác cố ý khiến lòng với sự khủng bọn họ thụ cách tiếp nhất đấy!

Ngủ giấc trưa, mới tỉnh dậy, tiếp tục thí nghiệm quái nữa sơn vùng hoang dã, mảnh đất an mới mở túi trữ vật đem thả ra.

"Các ngươi tự do..." cười nói.

Những kịp nuốt nháy liền tứ tán đi, nuốt đồng loạt Thuần. bọn chúng, túi trữ vật.

“Ăn viên này, ngươi hành, sau đừng nữa, ngươi thật thảm a.” Mỗi cho viên định rời đây hổ gầm to lên tiếng.

Bạch nó, Con hổ lóe lên ánh sáng muốn kỹ hình ảnh sau mới nhoáng về phía xa.

Những vịt bầu bay, đất, mèo ngỗng thủ vệ, lưng, động hổ mới lập tức giải tán.

Mà rời hay ánh tuệ, dường giác tang thương.

Nó liếc thật lâu, sau xa.

Bạch sửng giác rất mãnh liệt, thành bậc nhân cơ trí, ánh tang thương khiến đâu đấy.

Hắn mặc ngọc giản ra, ghi chép về nuốt vào. Vốn đây ghi linh thành ghi chép trọng điểm.

“Viên kia…có chỗ liệu hiểu rõ!” điều suy nghĩ. ảnh rời khắp nơi ánh phúc. Đám thay đổi do hắn, từ sâu lòng vẫn mong bọn chúng sót, đấy.

Một lâu sau, khẽ vỗ sau lưng, về.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu