Khi tôi nói với hắn về ngày giỗ của mẹ Tưởng An, đó là cơ hội cuối cùng của hắn.
Tình cảm gia đình của con người là một thứ rất đặc biệt, nó có thể gọi về lý trí, khơi dậy cảm tính.
Nhưng Tưởng An đã từ bỏ cơ hội này, bởi d/ục v/ọng đã điều khiển hắn, tâm trí chỉ còn nghĩ đến chuyện phía dưới thắt lưng.
Đôi tai hắn bị nuốt chửng, mãi mãi không còn nghe được nữa.
Tôi thực sự rất tò mò, khi tận mắt nhìn thấy bản thân biến hình, tâm trạng sẽ ra sao?
Không phải Người Nhện hay Người Dơi, mà thật sự hóa thành một sinh vật khác.
Tôi nhìn thấy nỗi kh/iếp s/ợ thẳm sâu trong đáy mắt Tưởng An.
Nhưng lần này, không ai có thể đến c/ứu hắn.
Cho đến khi dịch linh nhấn chìm đỉnh đầu, con nhộng cuối cùng đã thành hình!
Bình luận
Bình luận Facebook