“Chị biết kiến chúa không?”
Tôi thì thầm nói ra cái suy nghĩ k/inh h/oàng trong đầu:
“Khi được chọn làm kiến chúa, nó sẽ bị nh/ốt trong hang suốt đời.
Cả đời chỉ có ăn và đẻ trứng.
Một khi không đẻ được nữa… kiến thợ sẽ ăn sống nó, rồi chọn một con mới.”
Tôi siết ch/ặt tay chị, ánh mắt đầy lo sợ:
“Em thấy… hoàn cảnh của chị bây giờ, rất giống nữ hoàng kiến.”
“Không… Không thể nào…”
Chị tôi bấu ch/ặt lấy chăn, lắc đầu đi/ên cuồ/ng:
“Người với kiến sao giống nhau được?
Kiến chúa có thể đẻ liên tục, nhưng người thì không thể.
Người mang th/ai phải mười tháng, nhiều lắm cũng chỉ sinh đôi sinh ba, làm gì có chuyện cứ đẻ mãi được.”
“Chị, chuyện gì cũng có ngoại lệ!”
Tôi thở dài:
“Nghe em, chị nên ăn ít lại một chút…”
“Mày bảo tao ăn ít đi?!”
Chị tôi đột nhiên gào lên.
Chị hất tay tôi ra, che lấy đống đồ ăn trước mặt, hét lớn:
“Mày gh/en tỵ đúng không? Mày thấy tao được ăn sơn hào hải vị, mày cũng muốn như tao đúng không?!”
“Chị! Em không”
Tôi chưa kịp nói hết câu, thì nghe tiếng mẹ tôi rầm rập chạy xuống cầu thang:
“Mày dám mơ ăn đồ của chị mày?! Mày thật sự muốn ch*t rồi đúng không?!”
Bà xông đến, vung tay t/át tôi liên tiếp.
Tôi bị đ/á/nh ngã nhào xuống đất, tai ù đi, m/áu rỉ ra từ khoé môi.
Nhưng mẹ vẫn chưa chịu dừng, bà nắm tóc tôi, lôi mạnh lên cầu thang:
“Cút lên đây! Để tao xem mày có còn dám nói thêm câu nào nữa không!”
Bình luận
Bình luận Facebook