Ông chủ nhà trọ với mấy tên đàn em đẩy cửa đi vào phòng tôi, thân hình cao lớn che khuất ánh đèn trong hành lang.

Nhìn thấy tôi cầm d/ao gọt hoa quả đứng đó, lập tức cười bò không đứng được thẳng.

Bọn chúng thấy vậy cũng không giả vờ nữa: “Đừng kháng cự nữa, nói thật thì là muốn b/án cô tới Bắc Myanmar, vì cuộc sống thôi, không còn cách nào cả.”

Tôi nháy mắt ra hiệu với Mai Nương, muốn bảo bọn họ hiện thân:

“Mai Nương, lên.”

Ông chủ nhà trọ nhìn theo tầm mắt tôi, nhíu mày: “Gặp phải con ng/u rồi, có lẽ b/án chẳng được mấy đồng đâu, thật là xui xẻo!”

Song mấy người nhóm Mai Nương nhìn tôi như thể đang xem kịch, không hề có ý định tiến lên giúp đỡ.

Tướng Thần càng thản nhiên: “Không cần c/ứu, để bọn họ, đưa cô, tới Bắc Myanmar.”

Ông chủ nhà trọ lập tức hô hào đàn em trói tôi lại.

Tôi né mình tránh thoát, d/ao gọt hoa quả trong tay kề sát cổ họng ông chủ: “Cấm động đậy! Còn tiến thêm bước nữa tôi c/ắt cổ họng lão ta.”

Mai Nương vừa cười vừa dán sát khuôn mặt trắng nhợt vào mặt tôi, mặt tôi lập tức mát lạnh.

“Thả lỏng nào bé ơi, Myanmar có miếu thờ núi La Sát Nữ, cô nên tới cúng bái từ sớm.”

Hình Thiên cũng phụ họa: “Đúng đó, Thẩm Tinh Loan, cứ để bọn họ đưa cô tới Myanmar trước cô còn đỡ việc. Đi bộ qua mệt biết bao.”

Ông chủ vừa định xin tha, tôi liền buông tay.

Ông chủ sững sờ, lập tức gọi người trói tôi lại: “Đúng rồi! Ngoan ngoãn nghe lời còn có thể bớt chịu khổ.”

Cả đường tôi đội trùm đầu, lắc lư theo thân xe, cũng không biết đã đi mất bao lâu.

Bên tai vẫn luôn truyền tới tiếng mắ/ng ch/ửi của Mai Nương, hiện giờ cô ấy đã học được cách sử dụng điện thoại để trò chuyện trên mạng.

Bạn trai yêu qua mạng của cô ấy cứ muốn gặp mặt, nhưng đều bị Mai Nương từ chối.

Bây giờ đang cãi nhau đòi chia tay.

Xe dừng lại, tôi bị người kéo ra khỏi xe.

Một mùi gây mũi khiến người ta buồn nôn ập tới, trùm đầu tôi đội cũng được người kéo ra.

Cho dù tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không khỏi khiến cho dạ dày tôi quặn thắt.

Trong hồ rộng lớn, bọn họ ném những người thoi thóp hơi thở vào trong qu/an t/ài có lỗ tròn và dìm qu/an t/ài xuống hồ.

Khoảnh khắc qu/an t/ài xuống nước, mặt nước lập tức dâng lên từng đợt sóng.

Nếu để ý kỹ thì có thể thấy những con lươn dày đặc bơi qua các lỗ tròn chui vào trong qu/an t/ài để ăn thịt người trong đó.

Người đàn ông mặc đồ đen đang cho cá ăn quay lại nhìn tôi, hỏi: “Con lợn mới à?”

Ông chủ nhà trọ cung kính khom lưng gật đầu: “Vâng, thưa lão đại.”

Người đàn ông mặc đồ đen đi đến trước mặt tôi, đưa tay véo má tôi thật mạnh, chỉ vào hồ:

“Biết đây là gì không? Nuôi cá bằng x/á/c ch*t đấy, lươn trong hồ này chỉ ăn thịt người, chúng nó vừa m/ập vừa b/éo, chắc cô không muốn trở thành mồi ăn của chúng nó đâu nhỉ?”

Hắn ta vỗ mặt tôi: “Nghe lời thì có thể sống, hiểu không?”

Tôi quá hiểu th/ủ đo/ạn của những người này.

Để người mới bị bắt tới đây nhìn thấy cảnh tượng lươn ăn x/á/c người, khiến tuyến phòng ngự tâm lý của họ bị phá vỡ, khiến họ ngoan ngoãn phục tùng.

“Hiểu.”

Tôi ngước lên nhìn hắn ta, hắn ta gật đầu rất hài lòng.

Sau đó hắn ta quay người nói với đàn em phía sau: “Đưa đến chỗ ông chủ, kiểm tra cơ thể.”

Danh sách chương

5 chương
10/09/2024 14:00
0
10/09/2024 13:50
0
10/09/2024 12:06
0
10/09/2024 12:03
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu