Chú Minh nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng mới thở dài nhẹ giọng nói: “Một x/á/c hai mạng, món n/ợ như thế này khó mà trả được!”
Một lúc sau, chú Minh xoay người đi đến chiếc tủ màu đen bên chái nhà lấy ra một chiếc khóa trường mệnh đặt vào trong tay tôi.
“Nếu cháu còn muốn sống sốt, không muốn để nhiều người bị hại thêm nữa thì chỉ có một cách.”
Tôi hít sâu một hơi: “Là cách gì?”
“Hãy đi tìm ngôi m/ộ năm xưa ch/ôn cất người phụ nữ ấy, nạy mấy chiếc đinh đuổi q/uỷ đóng ở bốn góc qu/an t/ài ra, sau đó đeo chiếc khóa trường mệnh này lên cổ con trai của mình, đem thằng bé đặt vào trong qu/an t/ài ngủ một đêm, nếu vận khí tốt thì có lẽ cô ấy sẽ buông tha cho cháu.”
Trái tim tôi không khỏi đ/ập thình thịch: “Làm như vậy thực sự sẽ ổn chứ?”
Thấy vậy, sắc mặt chú Minh nghiêm nghị nói: “Chiếc khóa trường mệnh này là cô ta tự tay m/ua cho đứa con của mình, thế nên cô ta cũng sẽ coi con trai cháu như con trai của mình.”
……………..
Sau khi từ nhà chú Minh trở về, tôi đã cố gắng liên lạc với cha mình nhưng vẫn không được.
Lại qua vài ngày sau, tôi nói với vợ rằng mình chuẩn bị đưa bé con về nhà chú hai ở dưới quê trú tạm mấy ngày, vợ tôi đã đồng ý.
Trên thực tế tôi không hề tới nhà chú hai mà mang thằng bé đi đến nhà cũ năm xưa để tìm người họ hàng đã từng làm việc ngoài công trường cho nhà tôi lúc đó.
Tính theo bối phận thì bà ấy là chị họ của cha tôi, tôi phải gọi bà ấy là cô Tư.
Nghe nói đứa trẻ chui ra từ bụng người phụ nữ năm xưa cũng là do bà ấy giúp dọn dẹp sạch sẽ.
Lúc gặp lại cô Tư, nghe thấy tôi muốn tìm người phụ nữ đó, bà ấy kích động lao thẳng tới tóm ch/ặt lấy tay của tôi.
“Cô ta đến tìm cậu rồi, cô ta đến tìm cậu rồi có phải không!”
Nước mắt giàn giụa chảy ra trên gương mặt già nua, trong đôi tròng mắt đục ngầu ngập tràn nỗi sợ hãi, hai bàn tay khô héo tóm ch/ặt lấy cánh tay tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hai đứa con của tôi đều ch*t rồi, sau khi tôi ch/ôn cất đứa con còn chưa thành hình của cô ta thì chúng đều ch*t cả rồi…”
Cô Tư cứ đi/ên điên rồ rồ như thế, cuối cùng thì tôi đã hiểu vì sao một người phụ nữ năm nay mới chừng năm mươi mà trông chẳng khác nào một bà lão đã bảy mươi, tám mươi.
Người đi đường đều tò mò hướng mắt lại đây, đôi mắt cô Tư gần như đã m/ù vì khóc quá nhiều, lúc này đang không ngừng đ/ấm ng/ực dậm chân: “Đứa con của cô ta là do tôi chọn, nhưng tôi nào phải người hại ch*t nó cơ chứ!”
Tôi vội vàng kéo cô Tư lúc này đã khóc như thể đang lên cơn đi/ên: “Cô Tư, không sao hết, cô làm ơn nói cho con biết m/ộ của cô ấy ở nơi nào?”
“Góc Tây Bắc chỗ rừng mận phía sau núi Nam Sơn, đã bao nhiêu năm rồi, nơi ấy hoang vắng đến nỗi ngay cả chim chóc cũng chẳng buồn ị, rốt cuộc thì cậu định làm gì?”
Bây giờ cô Tư mới ý thức được động cơ lần này của tôi.
“Không có gì, chỉ là giải quyết ân oán mà thôi.”
Tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, đi thẳng về phía Nam Sơn.
Nói ra cũng kỳ quái, nơi này cũng thật quá tà môn, chiếc điện thoại vốn đang hoạt động bình thường đi đến đây liền mất sạch tín hiệu, cũng chẳng thể kết nối internet. Mảnh rừng mận trong truyền thuyết này dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian, làm thế nào cũng không thể tìm thấy.
Sau một thời gian dài bôn ba cuối cùng tôi cũng tìm thấy một nấm m/ộ mỏ nằm lẻ loi ở đó, hoang vu lạnh lẽo vô cùng.
Bình luận
Bình luận Facebook