Phòng giam vừa nhỏ vừa tối, thời gian ở trong này như bị kéo dài vô tận.
Tuyến thể ngày càng sưng căng, càng lúc càng ngứa.
Tôi phát nhiệt rồi.
Cố Chuẩn đã kích hoạt sớm kỳ phát nhiệt của tôi, mùi dâu tây nồng nặc tràn ngập căn phòng.
Tôi cắn ch/ặt cánh tay, đôi mắt đỏ ngầu, cố kìm nén sự khó chịu từ cơn sốt.
Cái cảm giác trống rỗng này không chỉ là thể x/á/c, mà còn là tâm lý.
Cô đ/ộc, bất an, đ/au khổ như thú dữ cuồn cuộn, khó chịu vô cùng.
Nhưng với tôi, điều này đã quá quen thuộc.
Trước khi có Cố Chuẩn, tôi luôn trải qua kỳ phát nhiệt như thế này.
Nh/ốt mình trong phòng, vật lộn chống đỡ.
Hai mươi lăm năm rồi, ngoài Cố Chuẩn, tất cả những kẻ biết tôi là Omega đều ch*t cả rồi.
Do tôi gi*t.
Sau khi huấn luyện Cố Chuẩn thành đồ chơi riêng, kỳ phát nhiệt đã dễ chịu hơn nhiều.
Tôi bắt Cố Chuẩn ôm tôi, dùng những lời lẽ khó nghe kích động hắn, khiến hắn trở nên hung bạo, càng dữ dội càng tốt, càng dùng lực càng tốt.
Cảm giác ấy gây nghiện lắm, tin tức tố của Cố Chuẩn quấn lấy tôi, xâm chiếm th/ô b/ạo, xoa dịu từng đầu dây th/ần ki/nh đang r/un r/ẩy.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi đã run lên vì khoái cảm.
Muốn được hắn ôm.
Tôi ngửa cổ dựa vào tường, tay thò vào trong quần.
Vừa chạm vào, cánh cửa phòng giam bật mở.
Một người nhanh chóng bước vào, đóng cửa, chỉnh lại mũ, liếc nhìn tôi.
Cố Chuẩn mang theo chiếc đèn bàn đặt lên bàn, kéo ghế ngồi đối diện tôi, dưới ánh đèn mờ quan sát tôi.
Tôi nhìn gương mặt hắn, liếm môi khô, ánh mắt mơ hồ, tay vẫn làm chuyện đồi bại.
Ngửa cổ thở gấp, cố ý rên rỉ.
Nhưng Cố Chuẩn vẫn bình thản.
Phải rồi, hắn gh/ét tôi.
Ban đầu nếu không bị tôi ép buộc, Cố Chuẩn sẽ không thèm chạm vào tôi dù một lần.
Mỗi lần quấn quýt, với tôi là liều th/uốc giải.
Với Cố Chuẩn, đó là nỗi nhục.
Đến giờ, tôi cũng không mong Cố Chuẩn hạ mình an ủi tôi, chỉ muốn nhìn mặt hắn để tự thỏa mãn.
Nếu có thể dụ được tin tức tố của hắn thì càng tốt.
Nhưng không.
Cố Chuẩn rất tỉnh táo.
Hắn ngồi đó, lạnh lùng nhìn tôi vật vã, thưởng thức nỗi đ/au đớn, quan sát sự khao khát của tôi.
Sau hồi lâu, hắn bắt chéo chân, ngả người ra sau hỏi thẳng: "Xưởng dược của Trang Vinh ở đâu?"
Trang Vinh là ông trùm xã hội đen liên bang, cấp trên trực tiếp của tôi.
Xưởng dược mà Cố Chuẩn hỏi chính là thứ liên bang muốn biết nhất.
Cấm dược là mảng kinh doanh b/éo bở, Trang Vinh giấu rất kỹ, liên bang điều tra mấy năm vẫn không tìm ra.
Trước khi moi được thông tin xưởng dược, liên bang sẽ không để tôi ch*t.
Muốn sống, tôi không thể để lộ lá bài cuối này.
"Muốn biết à?" Tôi toát mồ hôi, dựa vào tường, trâng tráo nhìn hắn. "Xả một chút tin tức tố ra, cho tôi ngửi."
"Cho tôi ngửi, tôi sẽ nói."
"Muốn à?"
Cố Chuẩn từ từ cúi người áp sát, tay đặt sau gáy giả vờ bóc miếng ức chế, nhìn tôi đang cố tình dụ dỗ: "Vậy thì bò lại đây, lại gần hơn."
Tôi nuốt nước bọt, gần như đã ngửi thấy mùi hắn, theo phản xạ bò tới nắm ống quần Cố Chuẩn, ngửa mặt lên hướng về phía trước.
Cố Chuẩn đột nhiên ngả người ra sau, duỗi chân đạp mạnh, dễ dàng khiến tôi ngã sấp.
Chưa kịp trở dậy, đế giày lạnh lẽo đã đạp lên sau gáy tôi.
Hắn dùng lực miết lên tuyến thể mỏng manh, thái độ tà/n nh/ẫn:
"Muốn tin tức tố của tôi? Anh xứng sao?"
"Tưởng tÔI vẫn là con chó muốn đến thì đến, muốn đuổi thì đi sao?"
Cố Chuẩn đang mượn việc công b/áo th/ù riêng.
Lúc mới bị tôi bắt về, hắn nhất quyết không nghe lời, muốn hôn một cái cũng phải đ/á/nh nhau trước.
Cứng đầu lắm.
Nên tôi cho Cố Chuẩn uống th/uốc, đẩy hắn vào kỳ dị ứng.
Alpha trong kỳ dị ứng rất yếu đuối, Cố Chuẩn cũng vậy.
Hắn sẽ c/ầu x/in tôi an ủi, còn tôi để trừng ph/ạt hắn, chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không đụng vào người.
Cho đến khi xươ/ng cốt Cố Chuẩn mềm hẳn.
Bình luận
Bình luận Facebook