Trời dần tối, Trình Hoa Nhân bò trên tường, cẩn thận nhích từng chút một.
Hắn nhìn thấy phía dưới ngày càng nhiều cảnh sát, sợ rằng nếu cử động mạnh sẽ bị phát hiện.
Bất ngờ, một giọng hét vang lên: “Hắn ở trên tường kìa!”
Thì ra một nữ cảnh sát thuộc phân cục Đông Thành vừa leo lên tường thành Tử Cấm Thành, thấy một bóng đen đang bò trên tường ở cửa Hy Khánh.
Tiếng hét sắc lạnh đặc trưng của nữ cảnh sát làm Trình Hoa Nhân, tay chân đang bám lên tường trở nên lúng túng, suýt ngã nhào xuống dưới.
Vốn đã hoang mang, nay bị phát hiện, hắn càng quyết tâm thoát thân. Hắn đứng bật dậy, vội vàng lao về hướng tây.
Vừa đứng lên, mục tiêu của hắn trở nên rõ ràng, các trinh sát hình sự đang lục soát bảo tàng châu báu đều nhìn thấy.
“Đứng lại! Chúng tôi đã thấy anh rồi! Anh đã bị bao vây! Mau đầu hàng đi!”, tiếng hô dồn dập vang vọng khắp bốn phía trong sự tĩnh lặng của hoàng cung trong đêm tối.
Trước đó, trong lúc hoảng lo/ạn, chiếc giày trái đã rơi mất, cho nên hắn vứt luôn chiếc còn lại, rồi tháo cả ba lô chứa ấn vàng của Trân phi, ném ra ngoài.
Hắn nghiến răng, phóng vọt lên mái điện Nam Tam Sở.
Nam Tam Sở, tức nơi xưa kia các hoàng tử ở, còn gọi là “A ca sở”, là cụm cung điện tường đỏ ngói xanh, gồm ba viện, mỗi viện ba lớp nhà trước sau, tổng cộng hơn 200 gian. Tương truyền, Trân phi từng bị giam giữ ở một căn phòng nhỏ trong đó.
Sự di chuyển của hắn lọt vào tầm mắt Triệu Xuân Sinh.
Cách chừng 20 mét, Triệu nhìn thấy hắn cứ dừng lại rồi bò, như con sói trong trò múa rối bóng da lừa.
Triệu áp sát người vào tường, nín thở tiến lại gần: 10 mét, 5 mét, 3 mét…
“Đứng lại! Không được nhúc nhích!”, giọng Triệu run lên vì kích động.
Bất ngờ bị quát, Trình Hoa Nhân gi/ật mình, loạng choạng suýt rơi khỏi tường.
Hai người chỉ cách nhau chừng 1 mét, đến mức nhổ một bãi nước bọt cũng có thể văng trúng đối phương.
Trình Hoa Nhân hoảng lo/ạn, ánh mắt đầy sợ hãi. Triệu vừa đưa tay định bắt, hắn đã nhảy sang bức tường thấp bên cạnh.
“Nếu chạy nữa, tôi sẽ n/ổ sú/ng!”, Triệu hô to, nhưng tay anh chẳng có gì, chỉ muốn hù dọa.
Trình lại càng chạy nhanh hơn.
Để trốn thoát, hắn lao xuống góc khuất ngay dưới Triệu.
Thấy hắn sắp biến mất khỏi tầm mắt, Triệu vội kẹp chân giữ mép mái, dùng cả hai tay bẩy mạnh một viên ngói lưu ly to nặng, giơ lên quá đầu, dốc hết sức ném thẳng xuống lưng hắn: “Cho mày chạy nữa này!”
“Aaa!!” – một tiếng thét x/é toang không gian. Trình ngã nhào, rơi xuống khe hẹp giữa hai bức tường.
“Bịch!”, bụi đất bốc lên m/ù mịt.
Viên ngói ấy nặng tới 8 cân (khoảng 4kg).
Trình bị đ/ập ngất, đến khi cảnh sát c/òng tay vẫn chưa tỉnh. Mặt hắn bị cứa một vết sâu, sau đó phải khâu 8 mũi.
Bình luận
Bình luận Facebook