Hắn rời đi, ta không hề che giấu.
Cũng chẳng thể che nổi.
Bởi vậy khi nghênh chiến tập kết, ta chỉ qua quýt giải thích duyên cớ rồi bắt đầu tổ chức phòng thủ.
Những người biết chuyện khác cũng chỉ im lặng trong chốc lát, nghe xong quân lệnh liền vội vã lo việc của mình.
Tựa như chuyện này chẳng đáng bận tâm, cũng chỉ là thiếu đi một người mà thôi.
Không có lo/ạn lạc, không chất vấn, càng không có ch/ửi m/ắng.
Bởi chúng ta còn phải thủ thành, chẳng có sức lực cũng không thời gian nghĩ ngợi điều khác.
Tất cả đều chung một suy nghĩ.
Dù sống một người hay một nhóm, vẫn hơn là toàn bộ cùng ch*t.
Ngươi xem, Triệu Nguyên Lãng quả không hổ danh tử đệ thế gia, mãi coi bọn lính mạt kiếp chúng ta là hạng tiểu nhân đ/ộc á/c.
Cứ ngỡ chúng ta chất chứa h/ận th/ù, c/ăm phẫn thế gia tới tận xươ/ng tủy, mãi nghi ngờ, mãi mưu tính
Ch*t cũng phải kéo theo kẻ khác.
Nhưng chúng ta nào phải sinh ra đã đa nghi tà/n nh/ẫn.
Nếu không phải gió cát biên ải quá hung dữ và lạnh lẽo, nếu không phải lưỡi đ/ao ch/ém xuống quá đ/au đớn tê tái, nếu không phải những lời hứa "đi cầu viện binh rồi sẽ trở về" khiến chúng ta chờ đợi quá lâu...
Vốn dĩ chúng ta cũng mặt ấm lòng nồng, gặp ai cũng nở nụ cười thân thiện.
Bình luận
Bình luận Facebook