Sơ Nghiêu học trên tôi hai khóa nên tốt nghiệp trước tôi hai năm.
Chuyện anh ấy đi đâu sau khi ra trường có nhiều dị bản.
Có người bảo anh sang phố Wall chơi đùa với thị trường tài chính.
Kẻ lại nói anh về tiếp quản công ty gia đình, trở thành tổng tài bá đạo.
Nhưng ông nội tôi kể vẫn gặp Sơ Nghiêu vài lần ở con mương cũ.
Hỏi làm gì ở đó, anh chỉ đáp qua đường xử lý chút việc.
Mối liên hệ duy nhất giữa chúng tôi giờ là lời chúc Tết hằng năm.
Tôi càng tin đó là tin nhắn hàng loạt, vì trước giờ chẳng thèm ghi tên.
Tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, trưởng thôn mời tôi về hỗ trợ việc xây dựng khu nghỉ dưỡng.
Giờ đây dự án đã định hình nhưng vô vàn vấn đề phát sinh, ông trưởng thôn tuổi cao sức yếu đôi lúc đuối sức.
Tôi trở về làm trợ lý cho ông.
Ngày trước học phí của tôi là từng hộ dân góp nhặt, nên việc trở về quê hương chẳng phải điều gì phải băn khoăn.
Chúng tôi xây dựng đủ dự án: homestay nông thôn, tự hái dưa hấu, khu cắm trại, du thuyền mạo hiểm...
Hè này, khu nghỉ dưỡng Hôi Thủy sẽ đón lượng khách kỷ lục.
Đang hướng dẫn khách cách chọn dưa chín trên ruộng thì trưởng thôn gọi: "Vượng Tử, lại đây mau! Cháu không muốn gặp đại gia đầu tư cho làng ta sao? Hôm nay người ấy đến đột xuất. Mọi khi chỉ gặp mỗi ông, lát nữa cháu lén vào phòng trong ngắm tr/ộm đi."
Tôi vứt trái dưa đang cầm phóng thẳng về trụ sở xã.
Mấy năm qua nhờ vị đại ân nhân này, dân làng Hôi Thủy sống ngày càng khá giả.
Không dám tưởng tượng nếu tôi tốt nghiệp rồi tự xây dựng, đường làng Hôi Thủy bao giờ mới thông đây?
Bao nhiêu năm nữa dân làng vẫn phải chịu cảnh khổ cực?
Bình luận
Bình luận Facebook