Tôi bị giam cầm trong biệt thự này.
Chắc thằng khốn Trần Hàn đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Biệt thự bốn bề là biển, mà tôi lại không biết bơi.
Nhưng tôi cũng chẳng chịu thiệt. Phát hiện mỗi lần nhắc đến cái tên "Thẩm Thanh Hoà", Trần Hàn liền đi/ên cuồ/ng. Thế là tôi bắt đầu phô diễn tình cảm thái quá.
Mỗi lần như vậy, tôi đều khiến Trần Hàn tức gi/ận đến mức đ/ập bàn đ/á ghế, hậm hực bỏ đi.
Trần Hàn bắt đầu nấu ăn cho tôi.
Trước đây khi còn yêu hắn, ngày ngày tôi hầu hạ hắn, nghiên c/ứu đủ loại công thức, cố gắng giữ ch/ặt dạ dày hắn. Tiếc thay, hắn chưa từng động đũa vào những món tôi nấu.
Không ngờ có ngày đất trời xoay vần, giờ lại đến lượt vị đại thiếu gia chưa từng đụng tay vào bếp này xuống nước nấu ăn cho tôi.
Thành thật mà nói, khó ăn vô cùng.
Trong ánh mắt đầy mong chờ thậm chí van nài của hắn, tôi nếm một miếng rồi lập tức nhổ ra:
"Khó ăn quá. Không bằng một góc móng tay của Thẩm Thanh Hoà."
Rồi tôi mặt lạnh như tiền nhìn khuôn mặt tái mét của hắn, đổ cả bát thức ăn vào thùng rác: "Lần sau đừng phung phí lương thực nữa."
Trần Hàn cười khó coi hơn cả khóc: "Tiểu Văn, sao trước đây anh không biết em giỏi đ/âm thẳng tim người đến thế?"
Tôi ngồi vắt vẻo trên sân thượng ngắm hoàng hôn, chân thành đáp: "Vì trước đây yêu anh đấy. Nên mấy đám bạn nhậu ch/ửi tôi là trai đào mỏ, là kẻ nịnh hót, tôi đều nhịn. Giờ nghĩ lại, họ lặp đi lặp lại mấy câu ấy, chẳng khác gì đám m/ù chữ."
Trong khoảng lặng im, Trần Hàn run giọng hỏi: "Thế... bây giờ thì sao?"
Lần đầu thấy kẻ tự đưa mặt đến xin ch/ửi, đúng là thích bị hành hạ.
Tôi ngẩng mặt nhìn hắn, không chút do dự đ/âm d/ao vào chỗ đ/au: "Dĩ nhiên là không yêu nữa. Tôi đâu muốn làm thằng ngốc suốt đời."
Tôi nói hết sức chân thành, ít nhất còn chân thành hơn cái kiểu chia tay đột ngột năm xưa của hắn:
"Trần Hàn, không phải Thẩm Thanh Hoà thì cũng sẽ có người khác. Trên đời này dẫu đàn ông ch*t sạch, tôi cũng chẳng thèm ngoảnh lại. Huống chi anh không phải cỏ non, mà là cục phân.”
"Lớp vỏ vàng 24K cũng không che giấu nổi sự thật - anh là thứ đểu cáng lừa tình. Anh nh/ốt tôi lâu thế này, tôi không tin anh không cảm nhận được. Tôi thực sự chẳng còn chút tình cảm nào với anh nữa."
Tôi còn nhiều điều muốn nói lắm, nhưng Trần Hàn đã lảo đảo bỏ đi.
Khi xuống cầu thang, tôi nghe tiếng bộp, dường như có thứ gì lăn xuống. Bảo vệ hốt hoảng: "Ngài có sao không?"
Nghe động tĩnh, chắc hắn chưa ch*t. Tôi thất vọng tiếp tục ngắm hoàng hôn.
Sau đó, Trần Hàn không xuất hiện nữa.
Tôi biết trong phòng có camera, cũng rõ việc hắn không xuất hiện chín phần mười là đang ngồi bên kia màn hình giám sát.
Ngày thứ 32 bị giam cầm, tôi rạ/ch cổ tay.
Tôi nằm trong bồn tắm đầy chất nghệ thuật, đưa cổ tay rỉ m/áu ra ngoài, đảm bảo m/áu theo dòng nước nóng chảy nhanh khỏi phòng tắm.
Trần Hàn mở cửa vào, ngất xỉu tại chỗ.
Việc được đưa vào viện cùng hắn khiến tôi bất ngờ.
Nhưng tôi đã đ/á/nh cược đúng, mọi chuyện thuận lợi hơn tưởng tượng.
Tôi không chần chừ bỏ trốn.
Thành công gặp lại Thẩm Thanh Hoà.
Bình luận
Bình luận Facebook