Nhưng anh ấy cũng học rất nhanh. Kéo tà áo khoác gió bọc lấy tôi, rồi cúi xuống hôn.
Anh tỉ mẩn làm ấm đôi môi tôi trước, sau đó... ờm, làm vài việc vượt xa ranh giới của một nụ hôn nhẹ.
Khi nụ hôn kết thúc, tôi dựa đầu vào ng/ực anh thở dốc.
Ai ngờ anh đột nhiên cất tiếng hỏi:
"Doãn, em g/ầy đi à? Lại bỏ bữa sáng hả?"
Tôi liếc cậu một cái, bực mình vì gã đàn ông này đúng là không biết nên đục nên thuyền.
Bước ra khỏi vòng tay anh, tôi đi về phía hành lang có ánh đèn.
Phía sau không vang lên tiếng bước chân, ngoái lại nhìn thì anh vẫn đứng nguyên bên thùng rác.
Áo quần nhăn nhúm vì tôi, người còn đọng vài bông tuyết.
Trông y hệt kẻ bị bỏ rơi.
Tôi thở dài, cất giọng gọi:
"Đứng đơ ra đấy làm gì? Lại đây, về nhà!"
Bình luận
Bình luận Facebook