Hôm nay tôi lại uống quá nhiều rư/ợu, may mà đàm phán được hợp đồng ba triệu nên cũng không lỗ.
Thấy tôi mệt mỏi, trợ lý Lưu Văn đang lái xe nở nụ cười lịch sự đúng mực, hỏi thăm sức khỏe tôi thế nào, có cần m/ua th/uốc giải rư/ợu không.
Tôi lắc đầu, thả lỏng chân mày, nghĩ đến ba triệu bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn, khóe miệng nhếch lên cười.
Trợ lý thấy tôi cười như vậy, giọng điệu cung kính nhưng ẩn chút đắc ý khó nhận ra:
“Sếp, việc sếp dặn tối qua ấy, em đã sắp xếp xong rồi.”
Tôi nhướng mày, nghĩ mãi mà không nhớ ra là việc gì.
Nhưng tôi cũng không quá để ý lời Lưu Văn, tôi dặn cậu ta nhiều việc đến mức chẳng nhớ nổi. Tuy là trợ lý nhưng thật ra cái gì cậu ta cũng làm.
Không có tài xế thì cậu ta lái xe chở tôi, không có giúp việc thì cậu ta nấu ăn thay, không có người dọn dẹp thì cậu ta dọn dẹp nhà cửa thay.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm động, lau khóe mắt dù chẳng có nước mắt nào, nói với giọng điệu nghiêm túc:
“Ừ, tốt lắm. Nhân tiện tôi cũng nên nghĩ đến chuyện tăng lương cho cậu rồi.”
Lưu Văn nghe vậy kích động đến mức suýt phanh gấp, để bò ra ghế sau ôm tôi một cái.
Tôi lập tức giữ cậu ta lại, bảo lái xe cho cẩn thận. Nhưng trong lòng lại bắt đầu gh/en tị với Lưu Văn——
Vì có được một vị sếp tốt như vậy.
Bình luận
Bình luận Facebook