Năm đó?
Tôi nhìn vết thương cũ trên xươ/ng lông mày của mẹ, không biết có liên quan đến chuyện bà Từ nhắc đến không.
Bà Từ quay người bước vào nhà, lấy ra ba chiếc vỏ ốc trắng muốt lấp lánh đặt trước bàn thờ.
"Lúc vui vẻ mấy người đã quên hết lời dạy của tổ tiên trước đây rồi sao?"
Đám đàn ông nghe lời bà Từ, cuối cùng cũng bắt đầu hoảng hốt.
"Thế... chúng tôi cũng cho cô ta đầy đủ cơm ngon áo ấm mà."
"Nàng ốc ban phúc, chẳng phải để mang phúc lành cho chúng ta sao?"
Bà Từ tức gi/ận dùng gậy đ/ập mạnh lên đỉnh đầu gã đàn ông.
"Nàng ốc ban phúc nào?"
"Mắt m/ù cả rồi, nàng ốc ban phúc phải trong trắng vẹn toàn!"
"Thử nghĩ kỹ xem, con nhỏ các người nhặt về có giống thế không?"
Lúc này mọi người mới vỡ lẽ.
"Đúng rồi, màu sắc nàng ốc này quá sặc sỡ."
"Khác hẳn hình vẽ trong lời dạy tổ tiên."
Mặt Bà Từ xám ngoét, bà nói: "E là con q/uỷ cái năm xưa đã quay về đây."
Nghe vậy, cha tôi bừng tỉnh t/át mẹ tôi một cái đ/á/nh "bốp".
"Mày cố tình nhặt con yêu tinh đó về phải không?"
Dân làng xung quanh cũng xôn xao:
"Nhớ năm nào bà ta cũng dụ về làng một con hồ ly tinh."
"Giờ lại nhặt về nàng ốc lai lịch không rõ ràng hại cả làng, đích thị là cố ý!"
Mẹ tôi không sao thanh minh nổi, mắt đỏ hoe vì sốt ruột.
Nhưng dân làng đã hùng hổ lôi mẹ tôi đi, không cho phân trần đã nh/ốt vào thủy lao.
Bình luận
Bình luận Facebook