Tôi đứng trong căn phòng trên lầu hai, qua cửa sổ nhìn xuống. Bầy chó trong thôn đang chạy thục mạng, miệng không ngừng ăng ẳng kêu lên, như thể có thứ gì đằng sau đang đuổi theo chúng nó, chúng chạy một đoạn thỉnh thoảng lại dừng bước ngoảnh lại, giống như bị ai đó ở phía sau đang nhìn chằm chằm, cứ nhìn một lúc như vậy lại tiếp tục bỏ chạy.
Trong tình huống này, chắc chắn chẳng có ai dám ra cửa.
Thế nhưng tôi đã ra ngoài, mặc cho cha mẹ đã tha thiết dặn tôi nhất định không được mở cửa. Tôi mở toang cửa sổ, từ trên lầu hai trèo xuống.
Nửa đêm gà gáy, tôi mò mẫm trong bóng tối, đi đến trước m/ộ người phụ nữ đi/ên và chồng của cô ấy.
Tôi mang theo mì nước và bánh bao bình thường vẫn đưa cho cô ấy, cẩn thận từng li từng tí đặt ở trước m/ộ.
Nhìn nấm mồ trước mặt, tôi không cầm được nước mắt, vừa khóc vừa nói lời xin lỗi, đều là do tôi hại cô ấy, nếu như cô ấy muốn lấy mạng tôi thì tôi cũng tuyệt đối không oán không h/ận, chỉ hi vọng cô ấy hãy tha cho cha mẹ già ở nhà. Tôi nói với cô ấy, người trong làng đều chỉ đặt cơm trắng trước cửa, tôi mong cô ấy được ăn ngon hơn một chút.
Tôi ngồi trước nấm m/ộ, kể cho cô ấy nghe những chuyện trước đây.
Càng nói càng cảm thấy bản thân chẳng bằng s/úc si/nh, cô ấy đối xử với tôi tốt như vậy, mặc dù cô ấy ngốc nghếch, thế nhưng mỗi khi trời mưa đều đến đón tôi, mỗi lần cùng tôi đi về nhà lại lo tôi bị lạnh, cứ liên tục giúp tôi cài khuy áo, bụng dù có đói thế nào, ăn cái gì cũng nhớ để dành cho tôi một nửa…
Tôi quả thực đúng là súc vật!
Cứ vừa khóc vừa kể lể như vậy cho đến khi trời sáng, cha mẹ cũng tìm thấy tôi.
Lúc tìm được tôi mẹ đã sốt ruột vô cùng, tức đến nỗi vả vào miệng tôi một cái, sau đó lại ôm ch/ặt lấy tôi mà khóc, hỏi tôi sao lại ngốc nghếch như thế.
Tôi an ủi bà ấy, nói bà ấy đừng lo lắng, đêm thất tuần chẳng phải đã qua rồi sao? Vậy mà tôi lại chẳng làm sao cả, nhất định là tấm lòng của tôi đã khiến người phụ nữ đi/ên xúc động, thế nên đã bằng lòng tha thứ cho tôi.
Cha mẹ thấy đêm thất tuần tôi không bị làm sao, bèn dắt tôi về nhà.
Nhưng vừa quay lại, trong làng đã xôn xao cả lên. Mọi người đều tụ tập ở đầu thôn, chúng tôi tò mò bèn tiến lại gần xem, vừa thấy liền ngây cả người.
Trên cây cổ thụ ở đầu làng vậy mà có một người bị tr/eo c/ổ ch*t, chính là vị trưởng lão đã chơi kèn đám m/a lúc trước!
Ông ta bị chính dây lưng quần của mình treo lên cây ngạt thở mà ch*t, trên người chỉ mặc một chiếc quần cộc, đầu lưỡi dài thè ra, đôi đồng tử lồi lên tưởng chừng như sắp bật cả ra ngoài.
Trên cánh tay của ông ta có một dấu móng vuốt giống hệt dưới mắt cá chân của tôi.
Tình cờ có một chiếc camera ở cổng làng, bởi vì đây là lối ra vào duy nhất ở trong làng, lúc trước thường xuyên có người bị tr/ộm mất chó, xe máy, thậm chí là xe ba bánh, thế nên dân làng mới đặt một chiếc camera ở đây.
Mọi người đã báo cảnh sát, trước khi cảnh sát đến, có một anh chàng thích hóng hớt đã đến bật camera lên, mọi người đều xúm lại xung quanh, tôi không nhịn được cũng chen vào để nhìn kỹ hơn.
Vừa nhìn một cái liền thấy ớn lạnh cả sống lưng.
Nửa đêm gà gáy, vị trưởng bối này đã đến cổng thôn, ấy thế nhưng lại không phải tự mình đến.
Nhìn ông ta như thể đang lúc ngáy ngủ liền bị người ta kéo đi, nhiều lần hốt hoảng giãy giụa muốn bò ra ngoài nhưng lại bị bàn tay vô hình nào đó lôi lại.
Cái dây lưng quần của ông ta cũng lơ lửng trên không trung, như thể có một thực thể vô hình nào đó đang mang nó đi.
Bình luận
Bình luận Facebook